Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 881: Chùa Ngọc Phật kinh hồn

Cập nhật lúc: 2025-11-27 00:19:03
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phạn Không ngờ rằng Tần Lưu Tây thẳng tay đốt rụi mảnh xương sọ thành tro bụi, một lời, khiến tro cốt bay lả tả khắp nơi.

Ác Phật tìm, chắc hốt cả đống tuyết trộn tro về mà lọc.

“A Di Đà Phật, sự đều là định .” Phạn Không chắp tay, thi lễ một cái.

Tần Lưu Tây phủi phủi tay, còn tiện thể chùi tuyết cho sạch, lúc mới nhếch môi : “Đại sư đúng.”

Phạn Không nàng, thôi.

“Đại sư chuyện gì cứ thẳng.”

“Thiếu quan chủ, nhân quả nghiệp báo, sự đời đều nguyên do, ngài đừng quá cố chấp.” Ánh mắt Phạn Không mang theo sự thương cảm chúng sinh, : “Mệnh do tạo, tướng từ tâm sinh, vạn vật thế gian đều là ảo ảnh.”

Tần Lưu Tây nhíu mày. Nàng thích ánh mắt .

“Đại sư, việc xong, chúng đây.”

Phạn Không niệm một tiếng Phật hiệu.

Tần Lưu Tây vài bước, chợt đầu hỏi: “ , nếu thật sự đ.á.n.h quái, đại sư cũng sẽ tham gia chứ?”

Phạn Không đáp: “Vì thương sinh, Phạn Không sẵn sàng xả bỏ xác phàm trần .”

“Vậy là .”

Phạn Không theo bóng họ khuất dần, rũ mắt khẽ thở dài: “Một niệm chấp nhất một kiếp , một bi một hỉ một hư , tất cả đều là định .”

Phong Tu với Tần Lưu Tây: “Tên hòa thượng thối tha đó cứ thần thần bí bí, ngươi đừng để trong lòng.”

“Không , là Phật tử.” Tần Lưu Tây Phong Tu, : “Nếu... là nếu nhé, thế tục dung chứa ngươi, thì ở bên cạnh vị Phật t.ử , ngươi thể tu hành viên mãn. Hãy nhớ kỹ, Thiên Sơn sẽ là chốn về của ngươi.”

“Nói mấy lời xui xẻo gì? Cứ như trăng trối di ngôn . Ngươi là tai họa ngàn năm, sống dai lắm, đừng gở.” Phong Tu hung hăng trừng mắt nàng.

Tần Lưu Tây : “Đi Thịnh Kinh thôi.”

“Chùa Ngọc Phật?” Phong Tu vui khi nàng đổi chủ đề, nhưng đến Thịnh Kinh, nó lập tức đoán nàng .

Mảnh Phật cốt ở Thiên Sơn nàng đốt thành tro, tiếp theo chắc chắn là đến chùa Ngọc Phật gần nhất. Còn Bồng Lai, thì .

Phong Tu nhắc nhở: “Để cho ngươi , chùa Ngọc Phật giống như cổ tháp Thiên Sơn hoang vắng khó tìm . Nó ngay tại Thịnh Kinh, là ngôi chùa ngàn năm hương khói cực kỳ hưng thịnh, thể nhất danh lam thắng cảnh vùng Thịnh Kinh. Ngươi lấy Phật cốt từ đó dễ dàng như ở đây, e là khó đấy.”

“Khó đến mức nào?”

“Nói thế nhé, chùa Ngọc Phật còn xưng là chùa Hoàng gia. Sự tồn tại của nó gắn liền với vận mệnh quốc gia. Nghe đồn nó xây dựng ngay long mạch.” Phong Tu : “Cho nên nếu Phật cốt thực sự ở chùa Ngọc Phật, ngươi đoán xem nó trấn áp ở ?”

Mày Tần Lưu Tây nhíu chặt.

Phong Tu liếc nàng, tiếp: “Ta ngươi chắc sợ lão hoàng đế , nhưng việc liên quan đến vận mệnh quốc gia. Nếu , đầu tiên đồng ý chính là !”

Động đến vận mệnh quốc gia, chẳng khác nào đào mồ cuốc mả tổ tông , thể đồng ý mới lạ đấy!

Tần Lưu Tây sợ lão hoàng đế, nhưng nàng kẻ cô độc một . Phía nàng còn Tần gia, còn đạo quan, mà trong đạo quan ai dựa nàng mà sống?

Rút dây động rừng. Không sợ một , nhưng đối đầu với quân đội cả nước thì ngươi sợ ?

Tần Lưu Tây cũng loại thể coi mạng sống của bá tánh vô tội như cỏ rác.

Sắc mặt Tần Lưu Tây khó coi: “Cứ đến xem .”

Hai đường chính, mà thẳng đến núi của chùa Ngọc Phật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-881-chua-ngoc-phat-kinh-hon.html.]

Lúc là tháng Tư, tiết trời mùa xuân . Đang là buổi sáng sớm, chỉ núi cũng thể ngửi thấy mùi hương khói nồng đậm. Nhìn xuống , ánh nắng ban mai chiếu lên mái chùa vàng óng, kim quang lấp lánh, khói hương lượn lờ. Tiếng chuông gió leng keng vui tai, gió nhẹ thổi qua khiến lòng thư thái.

Boong...

Tiếng chuông chùa vang lên trầm ấm, chim chóc đậu mái ngói giật bay vụt .

Tần Lưu Tây xuống, thấy dòng đông đúc chen chúc , hương khói quả thực vượng.

Thư Sách

“Không hiểu , từ một cổ tháp lánh đời đến một ngôi chùa thế tục, khác biệt một trời một vực, tự nhiên thấy thương cảm cho Phật Tổ nhà Phạn Không.” Nàng bỗng thốt lên một câu.

Nhìn sự tương phản xem. Ở Thiên Sơn, bọn họ ở lâu như , đừng bóng , ngay cả tiểu hòa thượng cũng chẳng thấy mống nào, chỉ mỗi Phạn Không trơ trọi.

Còn ở đây, dâng hương tấp nập, tiếng ồn ào náo nhiệt, đúng là khác một trời một vực.

“Quả thực là đối lập rõ rệt.” Phong Tu hả hê: “Người ăn hương khói, ăn gió Tây Bắc, còn nuốt cả tuyết nữa chứ.”

Phạn Không: “?”

Hai xuống núi. Càng xuống, du khách gặp càng nhiều. Thấy Tần Lưu Tây và Phong Tu ( hóa hình ) từ núi xuống, ai nấy đều ngẩn ngơ.

Hai vị công t.ử nhà ai mà thế, lạ mặt quá!

Phong Tu bày vẻ mặt phong lưu phóng khoáng, Tần Lưu Tây trừng mắt lườm một cái, tránh xa một chút, tỏ vẻ ghét bỏ như thể hổ khi cùng .

“Á á á! Rắn! Làm bây giờ?” Có hét lên thất thanh.

“Thôi xong , đứa bé tiêu đời !”

“Đầu hình tam giác kìa, chắc là rắn hổ mang chúa quá? Ôi trời ơi, c.h.ế.t chắc .”

“Không chứ, chùa Ngọc Phật loại rắn , đáng sợ quá.”

Tần Lưu Tây thấy tiếng la hét, liếc Phong Tu một cái bước nhanh về phía đám đông đang vây xem.

Gạt , nàng thấy một đứa bé chừng năm sáu tuổi ăn mặc sang trọng đang một tảng đá . Cách chân nó đầy một mét, một con rắn cuộn tròn, nửa dựng , đầu bẹt hình tam giác, đang hau háu đứa bé, lưỡi rắn dài ngoằng thò thụt liên tục, trông cực kỳ đáng sợ.

Gần tảng đá, mấy hầu sợ đến mức nhũn cả chân, bệt xuống đất, dỗ dành đứa bé đừng cử động.

đứa bé mới năm sáu tuổi đầu, đối mặt với con rắn hung dữ như , thét lên là giỏi lắm , hai chân nó run lẩy bẩy vững nữa.

Đột nhiên, Tần Lưu Tây ngửi thấy mùi khai ngai ngái, như là...

“Không !”

Nàng xuống đũng quần đứa bé, chỗ đó ướt đẫm một mảng, nước tiểu nhỏ giọt xuống theo ống quần.

Tí tách.

Tần Lưu Tây và con rắn cùng lao lên một lúc ngay khi thấy tiếng nước nhỏ giọt. Thân pháp nàng cực nhanh, ngay khi con rắn há miệng nhe nanh định c.ắ.n đứa bé, nàng chộp lấy bảy tấc của nó (điểm yếu của rắn) và quăng mạnh xa.

Mọi kinh hô.

“Tiểu chủ tử!”

Đứa bé sợ hãi run b.ắ.n , lùi một bước. Không ngờ, một con rắn y hệt từ góc c.h.ế.t phía tảng đá lao lên, c.ắ.n phập chân nó.

“Trời ơi, còn một con nữa...” Tiếng hét kinh hoàng của dứt thì một bóng đỏ rực lướt qua, nhanh chóng tóm lấy con rắn c.ắ.n đứa bé.

Tần Lưu Tây cũng ngờ tới hai con rắn. Thấy đứa bé cắn, nàng ném con rắn cho Phong Tu xử lý, xổm xuống điểm nhanh mấy huyệt đạo lớn đứa bé, đó vội vàng lấy túi giải độc đan bên hông , nhét một viên miệng nó.

Tất cả biến cố diễn chỉ trong chớp mắt. Khi hồn thì đứa bé uống thuốc, đám hầu thì mềm nhũn ngã đất. Bọn họ xong đời !

Loading...