Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 879: Câu hỏi khó đỡ này làm ta bó tay rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-27 00:19:01
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại Phong chỉ còn tồn tại ba tòa bảo tháp ngàn năm đích thực, và một trong đó đỉnh Thiên Sơn. Ngự trị ở nơi cao chót vót, gần như chạm đến trời xanh, tòa tháp cổ xây bằng đá, Đại Hùng Bảo Điện nguy nga tráng lệ, trang trí hoa lệ, cũng chẳng hương khói thịnh vượng, nhưng nó vẫn sừng sững ở đó suốt cả ngàn năm qua.
Trên đỉnh tháp treo một quả chuông nhỏ. Gió thổi qua, tiếng chuông vang lên lanh lảnh, ngân vang khắp gian.
Lúc , cổ tháp, một mặc tăng bào màu đỏ sẫm, để lộ một bên cánh tay, tay cầm chuỗi Phật châu, đang chậm rãi tràng hạt, nhóm Tần Lưu Tây từng bước đến gần.
“A Di Đà Phật, Thiếu quan chủ quản ngại đường xa ngàn dặm mà đến, bần tăng Phạn Không nghênh đón từ xa, thật là thất lễ.” Vị tăng nhân thiếu niên đặt một tay ngực, thi lễ Phật gia.
Tần Lưu Tây ngước mắt . Thiếu niên thoạt quá mười sáu tuổi, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, ánh mắt trong veo thuần khiết, nhiễm chút bụi trần. Hắn đó, phía là cổ tháp, nơi dường như chỉ và ngôi chùa.
“Ngươi .”
Phạn Không nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt ôn hòa từ bi: “Có qua đôi chút.”
Tần Lưu Tây hỏi từ , lẽ là từ Phong Tu, hoặc từ địa phủ. Tóm , những vị cao tăng đều chỗ lợi hại riêng.
“Vậy ngươi cũng đến đây để gì chứ.” Ánh mắt nàng khẽ lóe lên.
Phạn Không mà đáp, chỉ nghiêng mời nàng , mỉm gật đầu với con hồ ly phía : “Tiểu Tu cũng tới .”
Phong Tu kiêu ngạo hừ một tiếng, nhảy lên vai Tần Lưu Tây, từ cao xuống Phạn Không, nhe nanh múa vuốt gầm gừ: “Đừng gọi là Tiểu Tu, gọi là Phong gia!”
Đừng tên hòa thượng thối tha vẻ từ bi, thấy c.h.ế.t mà cứu đấy. Năm đó nó phong chính (công nhận tu hành), cầu xin tên hòa thượng c.h.ế.t tiệt , nhưng từ chối, cái gì mà duyên phong chính cho nó là , thời cơ cũng đến.
Sau gặp Tần Lưu Tây, nó mới phong chính và hóa hình.
Phong Tu vẫn ghim mối thù , trong lòng luôn cảm thấy tên hòa thượng thối tha tiếc rẻ chút công đức của .
Phi, giả từ bi!
Phạn Không hề giận, khóe miệng vẫn giữ nụ , Phong Tu với ánh mắt cưng chiều, bao dung và từ ái.
Phong Tu rùng một cái, , chĩa m.ô.n.g về phía Phạn Không, định xì mặt thì Tần Lưu Tây bất ngờ gạt tay hất xuống, lăn lóc tuyết.
Chít chít.
Phong Tu tức điên.
Đồ vô lương tâm, rốt cuộc ngươi cùng phe với ai hả?
Phạn Không dẫn Tần Lưu Tây trong cổ tháp. Bên trong tháp chỉ một gian cung điện, chính giữa thờ tượng Như Lai Phật Tổ. Tượng Phật từ bi, tĩnh lặng tường hòa, ánh kim quang nhàn nhạt lưu chuyển quanh tượng.
Tần Lưu Tây hiếm khi càn. Đây là cổ tháp chân chính, thờ phụng Phật tổ chân chính.
Theo Phạn Không hậu điện, nơi đó một gian nhà gỗ nhỏ. Trước nhà một chiếc bàn đá, mặt đất đặt hai tấm đệm hương bồ, bàn bày sẵn ba chén đang bốc khói nghi ngút.
Lợi hại thật, ở cái nơi lạnh lẽo mà vẫn còn bốc khói .
Phạn Không mời họ xuống.
Tần Lưu Tây bưng chén lên uống một ngụm. Tuy chỉ là khổ đinh đơn giản nhất, nhưng pha bằng nước tuyết Thiên Sơn nên hậu vị ngọt ngào, khiến tâm tình đang bực bội cũng lắng xuống.
“Thiên Sơn khổ hàn, náo nhiệt như chốn thế tục, cũng chẳng ngon chiêu đãi, Thiếu quan chủ uống quen ?” Phạn Không nhạt hỏi.
“Có thể giải khát giải mệt thì đều là ngon, tệ như đại sư .” Tần Lưu Tây đáp.
Phạn Không : “Đời vô định, khi thăng khi trầm. Nay cùng Thiếu quan chủ uống chung một ấm , âu cũng là duyên Phật Đạo. Thiền một vị thể an ủi lòng , tâm của Thiếu quan chủ hiện giờ tịnh ?”
Phong Tu thầm nghĩ: Nghe , uống chén khổ đinh đắng ngắt mà cũng lải nhải thiền với chả thiền , rõ ràng là đang kệ Phật mà!
Tên hòa thượng thối lúc nào cũng thích vẻ cao thâm.
“Tâm tịnh thì , tịnh thì thế nào?” Tần Lưu Tây , : “Hỏi mấy cái cảnh giới hư vô mờ mịt , chi bằng đại sư hỏi còn khát , đói , mang chút đồ ăn thực tế đây.”
Nụ của Phạn Không càng thêm rạng rỡ: “Thiếu quan chủ quả nhiên là cá tính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-879-cau-hoi-kho-do-nay-lam-ta-bo-tay-roi.html.]
Thư Sách
“Trời sinh tính tình nóng nảy, so với một Phật tính của đại sư.”
Phạn Không nàng. Nóng nảy ư? Bản tính của nàng đúng là như .
Tần Lưu Tây uống cạn chén , : “Được , uống xong, chúng chuyện chính .”
Phạn Không: “......”
Cả toát lên vẻ kháng cự.
“Khối Phật cốt các đang cất giấu...”
“Không !” Phạn Không lập tức phá vỡ phong thái cao tăng.
Phong Tu lười biếng dựa ghế, ung dung xem kịch vui. Tới , cho dù ngươi khoác lên cái vỏ bọc cao tăng đắc đạo Phật pháp vô biên, tiểu tổ tông nhà cũng sẽ lột sạch ngươi xuống thôi.
Tần Lưu Tây liếc Phạn Không: “Ngươi gì mà.”
“Bất kể thế nào cũng .”
“Ồ? Nếu cứ một hai đòi lấy thì ?”
Phạn Không lắc đầu: “Không .”
“Vừa nãy còn bảo Phật Đạo duyên mà.” Tần Lưu Tây chỉ chén : “Sao giờ bảo ?”
“Vì uống hết .” Cho nên đến từ thì về đó , lấy Phật cốt á? Không cửa !
“A Di Đà Phật.” Phạn Không chắp tay niệm Phật hiệu, : “Thiếu quan chủ, Phật cốt trấn áp ngàn năm nay. Nếu để nó thoát , thương sinh sẽ loạn. Thứ cho Phạn Không thể đáp ứng yêu cầu của ngài.”
Tần Lưu Tây : “Chính vì thương sinh sẽ loạn nên mới cần tiêu hủy nó. Ngươi bây giờ đưa cho , Ác Phật Hủy La sớm muộn gì cũng sẽ đến lấy, đó dung hợp với bản thể. Đến lúc thành thần, thương sinh mới thực sự đại loạn.”
Phạn Không nàng với ánh mắt trong veo: “Đạo gia câu: Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, sự đều một đường sinh cơ. Hắn sẽ thành công , Thiên Đạo đang đấy.”
Tần Lưu Tây lạnh: “Lỡ như Thiên Đạo thì ?!”
Phạn Không nhíu mày.
Câu hỏi khó đỡ bó tay !
“Ta cho ngươi , chín khối Phật cốt, lấy một nửa . Số còn , nhất định lấy bằng , vì đó là bản thể của .” Tần Lưu Tây : “Ngươi sự đều một đường sinh cơ, sinh cơ ngay trong những lúc lơ đãng thế . Ví dụ như khối Phật cốt , nếu tập hợp đủ, sẽ thể khôi phục thực lực cường thịnh nhất, đó cũng là sinh cơ. Đại sư , nhất cử nhất động đều định và dụng ý của nó. Cho nên đến đây là định , hỏi ngươi cũng là định .”
“Đây là chí bảo của Phật môn.”
Tần Lưu Tây tà: “Thứ gieo rắc tai họa cho thương sinh mà gọi là chí bảo Phật môn ư? Đại sư đang đùa đấy ?”
Phạn Không khẽ lắc đầu: “Hủy La tội ác tày trời, nhưng thể phủ nhận ngộ tính của đối với Phật đạo cực cao. Xá lợi Phật cốt tàn lưu của cũng tràn ngập Phật lực, dù trải qua mấy ngàn năm vẫn thể coi là báu vật truyền thừa của Phật môn.”
Phong Tu nhạo: “Nói thì Phật môn các tiêu chuẩn kép quá nhỉ. Một mặt thì bảo xá lợi của là báu vật, mặt khác hô hào đ.á.n.h g.i.ế.c . Thế chẳng là kỹ nữ lập đền thờ trinh tiết ? Thảo nào tạo một Ác Phật như thế, rõ ràng là tự lấy đá ghè chân .”
Phạn Không cau mày: “Tiểu hồ ly, mặt Phật tổ năng bừa bãi!”
Phong Tu bĩu môi.
Tần Lưu Tây : “Đại sư, , lời ngươi tính. Hay là để hỏi thử Phật tổ nhà ngươi xem ?”