Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 878: Tiểu biến thái không có tâm

Cập nhật lúc: 2025-11-27 00:19:00
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vong Xuyên mất tích. Tuy rằng Tần Lưu Tây với tư cách là sư phụ bảo cần tìm, nhưng trong đạo quan vẫn luôn canh cánh trong lòng về đứa trẻ . Họ chuẩn sẵn tranh vẽ chân dung, hễ khách hành hương đến là hỏi thăm xem từng gặp cô bé .

Miệng Tần Lưu Tây tìm, nhưng cả Kỳ Hoàng lẫn Đằng Chiêu đều một phát hiện nàng lén lút dùng quẻ bói toán. Ban đêm nàng cũng thường xuyên ngoài, khi trở về quầng mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi, gầy rộc trông thấy.

Dạo , vì chuyện Vong Xuyên mất tích, khí ở Tần gia vô cùng trầm lắng. Ai cũng dám chọc Tần Lưu Tây lúc . Cũng may là của nhị phòng và tam phòng đều về kinh, kẻ nào điều lởn vởn mặt để tìm cảm giác tồn tại.

Cứ thế cho đến tết Thượng Tỵ mùng 3 tháng 3. Tần Lưu Tây một nữa đội sương gió trở về từ bên ngoài. Nhìn thấy sương phòng nơi Vong Xuyên từng ở sáng đèn, nàng theo bản năng bước tới, thấy Kỳ Hoàng đang cầm hai đóa hoa châu mà ngẩn .

“Chủ tử, ngài về.” Kỳ Hoàng vội lau nước mắt, đặt đóa hoa xuống, cố nặn một nụ .

“Ừ.” Tần Lưu Tây bước tới, cúi đầu đóa hoa châu, mấy cuốn tập vẽ bùa bàn nhỏ. Nàng cầm lên lật xem, nhớ tới hình ảnh cô bé chu cái miệng thể treo cả chai dầu, xoa cổ tay đau nhức vì tập vẽ bùa, khóe môi khỏi cong lên một chút.

So với Đằng Chiêu, thiên phú của Vong Xuyên kém hơn nhiều, nhưng con bé chịu khó học hỏi và tìm tòi. Từ chỗ yên , đến thể tĩnh tâm vẽ thành một lá bùa bình an, con bé cũng tốn ít tâm sức.

Những đứa trẻ kém thiên phú đạt thành tựu thì cái giá trả luôn lớn hơn và vất vả hơn khác nhiều.

Tần Lưu Tây lật qua ba cuốn tập, xếp ngay ngắn : “Lát nữa tìm cái rương, thu dọn hết đồ đạc của con bé .”

Tim Kỳ Hoàng thót lên một cái: “Không tìm nữa ?”

“Ừ, nhưng thể khẳng định con bé đang ở trong tay ai.” Tần Lưu Tây rũ mắt xuống, hàng mi dài và dày che khuất sự lạnh lẽo nơi đáy mắt: “Ta bế quan một thời gian. Sau khi ngoài, sẽ luyện đan. Thời gian đừng ai tìm .”

Kỳ Hoàng .

Tần Lưu Tây ngoài, thấy Đằng Chiêu đang cửa sương phòng của . Nàng : “Vi sư bế quan một thời gian. Trong lúc , con hãy lên đạo quan tu hành cùng các sư .”

“Vâng.”

“Đi ngủ , con vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng thức khuya hại .” Tần Lưu Tây xua tay.

Đằng Chiêu hành lễ với nàng về phòng.

Tần Lưu Tây liếc một cái, Tiểu Nhân Sâm Tinh trốn mà kịp, đành lắp bắp bước lên phía : “Hay là rừng sâu núi thẳm một chuyến, hỏi thăm bọn yêu thực xem thấy tiểu Vong Xuyên nhé?”

“Không cần . Nơi cần tìm đều tìm cả . Không thấy nghĩa là thời cơ tới.” Tần Lưu Tây lắc đầu: “Ngươi cần áy náy, cứ tu hành như bình thường là . Thế giới vắng ai thì vẫn , cuộc sống vẫn tiếp diễn.”

Tiểu Nhân Sâm Tinh lầm bầm: “Nếu ngươi bày cái vẻ 'ai chọc cho đời nhà ma' thì lẽ cũng tin lời đấy.”

“Hửm?”

“Không gì.”

Tần Lưu Tây lạnh lùng liếc nó một cái. Không gì tức là rễ cái ngứa, cần bẻ bớt chứ gì!

Tiểu Nhân Sâm Tinh nhạy bén, cảm nhận nguy cơ liền dựng ngược cả rễ, vèo một cái trốn mất tăm.

Tần Lưu Tây nhạt một tiếng, thu dọn ít đồ đạc đến một nơi băng tuyết phủ đầy trời, đó cũng là chốn cũ nơi nàng đầu gặp Phong Tu.

Phong Tu ở đó, thấy nàng đến liền : “Những yêu vật cần hỏi đều hỏi , Hoàng Tiên nhất tộc cũng sẽ lưu ý giúp, ngươi đừng tìm nữa.”

“Ừ, tìm.” Tần Lưu Tây xắn tay áo lên, : “Lão yêu quái cố tình bắt con bé thì chắc chắn sẽ để tìm thấy. Đây là đang cảnh cáo và trừng phạt .”

Đồng thời cũng là trả thù.

Trả thù việc nàng phá hủy mấy cái đạo quan thờ phụng cùng những tên gọi là Thần Hầu tay sai, cho nên đến và bắt Vong Xuyên .

“Đừng nghĩ lung tung, đây vốn là mệnh của con bé.” Phong Tu vỗ vai nàng an ủi.

Tần Lưu Tây nhếch môi: “Được , đ.á.n.h một trận .”

Phong Tu: “?”

Á đù, thế thì quá đáng nhé! Ta an ủi ngươi mà ngươi coi là bao cát để xả giận ?

từ chối tác dụng ?

Không hề!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-878-tieu-bien-thai-khong-co-tam.html.]

Bởi vì sát chiêu của Tần Lưu Tây tới, là sát chiêu thật sự. Phong Tu dựng cả lông tóc gáy, buộc phòng thủ và phản công.

Trên Thiên Sơn, từng đợt khí lãng cuồn cuộn dâng lên, tuyết đọng b.ắ.n tung tóe.

Thỉnh thoảng vài con vật nhỏ ngang qua cũng tránh xa, run lẩy bẩy núp đống tuyết trộm chiến sự bên , dám gần kẻo thành cá trong chậu vạ lây.

Từ chỗ chỉ đơn thuần xem chiến đấu, đến trở nên c.h.ế.t lặng, mấy con báo tuyết, rắn tuyết đều ngẩn ngơ cả .

Hai con quái vật sức lực mà lắm thế, đ.á.n.h suốt một ngày một đêm? Đại chiến ba trăm hiệp ư? Làm gì chuyện đó, mấy ngàn hiệp là ít, thật đáng sợ!

“Không , kiệt sức , ngươi tự chơi một , ông đây sắp thăng thiên .” Phong Tu vật đất thành hình chữ đại (大), thở hổn hển kiệt sức, bộ dạng thê t.h.ả.m như nghiền nát mấy trăm .

Thật sự là đ.á.n.h nổi nữa. Còn đ.á.n.h tiếp, bất kể là chân hình thì cũng chẳng còn miếng thịt nào lành lặn.

Tần Lưu Tây cũng xuống bên cạnh , thở dốc. Tuy mệt đến mức nhấc ngón tay nhưng trong lòng thấy sảng khoái vô cùng.

Trước mắt họ là chủ phong của Thiên Sơn, quanh năm tuyết phủ tan. Lúc mặt trời ngả về tây, ánh vàng rực rỡ từng chút một rải xuống đỉnh núi tuyết, tỏa hào quang vạn trượng.

Nhật chiếu kim sơn, vẻ chấn động lòng .

“Đẹp quá.” Phong Tu nhếch môi, giơ tay lên như nắm lấy vạn trượng hào quang lòng bàn tay.

Tần Lưu Tây gối hai tay đầu, lặng lẽ ngắm . Một lúc lâu , nàng phi lên cao, đáp xuống chân núi tuyết, xếp bằng, hai tay kết ấn đặt đầu gối, bắt đầu đả tọa nhập định.

Phong Tu sững sờ một chút, lắc đầu, cứ thế đó kim quang ngày càng rực rỡ chiếu lên cả ngọn núi tuyết, và cũng chiếu lên nàng, phảng phất như hòa một thể.

Một tháng .

Thư Sách

Phong Tu mở mắt , chớp mắt về phía đang bất động như núi, tựa như một bức tượng điêu khắc bằng tuyết .

Tần Lưu Tây cũng mở mắt. Ý niệm động, tuyết đọng tan chảy, khi nàng dậy, quần áo trở nên khô ráo. Nàng hài lòng cong cong khóe môi.

Phong Tu chút sợ nàng. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà tu vi của tiểu biến thái tinh tiến vượt bậc, đúng là tức c.h.ế.t các đạo hữu trong thiên hạ mà.

“Đi thôi, tới cũng tới , chúng đến Cổ Tự một chuyến.”

Hơi thở Phong Tu khựng , về phía Tây Bắc, mặt đen sì : “Đến chỗ lão hòa thượng thối tha đó gì? Không , đến đó chỉ tổ lải nhải giảng kinh, phiền c.h.ế.t .”

“Ta giọng điệu của ngươi vẻ chua chua thế nhỉ.” Tần Lưu Tây như .

Phong Tu chỉ tay : “Ta mà thèm ghen tị với á? Phi, chỉ ghét cái kiểu suốt ngày mở miệng là tứ đại giai của thôi.”

“Đi nào.”

Thấy nàng chẳng thèm tranh cãi với câu nào, Phong Tu tức đến dậm chân. Kẻ đúng là tim, nhưng , chiều chuộng quen .

“Đợi với!” Nó lăn một vòng tại chỗ, hóa thành bản thể đuổi theo .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...