Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 877: Quẻ trống rỗng, tìm không thấy

Cập nhật lúc: 2025-11-27 00:18:59
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Bình Quan lúc loạn như một nồi cháo. Mọi sục sạo khắp nơi tìm Vong Xuyên, ngay cả ngọn núi phía cũng phái tìm, nhưng vẫn thấy bóng dáng cô bé .

“Không , quẻ tượng trống rỗng.” Thanh Viễn đạo trưởng sắc mặt trắng bệch quẻ bói của . Ông bói hai , nhưng kết quả vẫn như cũ, tìm chút tung tích nào của đứa trẻ, cứ như thể từng tồn tại.

“Mau thông báo cho Thiếu quan chủ .” Lão đạo sĩ trầm giọng : “Đến quẻ tượng cũng bói , chứng tỏ bọn buôn bình thường bắt , e là dính líu đến những thứ tầm thường.”

Nếu chỉ là bọn buôn tầm thường thì đến nỗi mất dấu như . Giờ bói , chỉ thể kẻ bắt cô bé phàm, thậm chí là một thế lực mà họ thể chống .

Thể chất của Vong Xuyên đặc biệt, nếu rơi tay tà tu, hậu quả thật dám tưởng tượng.

, mau chóng báo cho Thiếu quan chủ.” Thanh Viễn bừng tỉnh, tay run run lấy giấy vàng định vẽ bùa truyền tin.

Vong Xuyên là đồ của Thiếu quan chủ, cũng là cục cưng của cả Thanh Bình Quan, giờ thấy , ai nấy đều lo sốt vó.

“Không cần , về .”

Thanh Viễn cứng , về phía mặt. Tần Lưu Tây và Đằng Chiêu đột ngột xuất hiện. Hốc mắt ông nóng lên, dậy, nhưng vì hao tâm tổn sức cho việc bói toán nên lảo đảo suýt ngã, may lão đạo sĩ đỡ kịp.

“Thiếu quan chủ, Vong Xuyên nó...”

Tần Lưu Tây gật đầu: “Ta . Nơi cuối cùng con bé xuất hiện là ở ?”

“Vô Vi thấy con bé về phía cửa dẫn núi, nhưng núi ai cả.”

Thư Sách

Tần Lưu Tây bảo Đằng Chiêu cất đồ đạc, còn thẳng núi. Hai tay nàng liên tục bắt quyết, theo chút khí tức tan hết của cô bé ngược lên . Mãi đến tảng đá Đạo thạch, nàng mới mở mắt , lấy chiếc gương Càn Khôn Phệ Hồn soi. Mặt gương rung động ngừng.

chỉ trong chốc lát, mặt gương trở bình lặng.

Luồng khí tức xa lạ biến mất.

Tần Lưu Tây chằm chằm mặt gương, gương mặt lạnh tanh như băng, sang tảng Đạo thạch.

Hủy La tới đây.

Nguyên Anh trốn trong bình dưỡng hồn lạnh đến mức run rẩy, cái lạnh còn đáng sợ hơn cả ngàn năm quỷ. Nàng chịu nổi nữa, chui khỏi bình, lùi thật xa.

Tần Lưu Tây lúc còn lạnh lùng gấp ngàn vạn so với lúc nàng phóng hỏa đốt quỷ. Khí trường đủ để đóng băng cả ngọn núi.

Nguyên Anh xổm đằng xa Tần Lưu Tây, cảm thấy thật nhỏ bé, đáng thương và bất lực.

Tần Lưu Tây đặt tay lên tảng Đạo thạch, cảm nhận một chút, đôi mắt nheo .

Hắn thế mà lấy khối Phật cốt . Là phát hiện , cố ý lấy, là đang khiêu khích nàng?

Không lấy Phật cốt, bắt Vong Xuyên .

Trong mắt Tần Lưu Tây bùng lên hai ngọn lửa, cuồn cuộn như Hồng Liên.

Nàng xếp bằng xuống, tùy tiện nhổ một nắm cỏ, hai tay kết ấn bắt quyết, khởi quẻ.

Đại Diễn Thệ Chiêm Thuật, cực kỳ hao tổn tâm thần.

Từ lúc cấm chế phá, nàng chịu phản phệ. Giờ dùng Đại Diễn thuật bói toán, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ trở nên trắng bệch còn chút máu.

Rõ ràng đang là tháng Ba rét nàng Bân, nhưng trán nàng lấm tấm mồ hôi.

Một quẻ thành, khởi quẻ thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Phụt.

Tần Lưu Tây phun hai ngụm m.á.u tươi, cả suy sụp.

Trống rỗng, tất cả các quẻ đều trống rỗng.

Cô bé như biến mất khỏi thế gian , tìm thấy.

Chung quy, duyên phận chỉ mỏng manh đến thế thôi !

Tần Lưu Tây khẽ cúi đầu.

Nguyên Anh đằng xa mà đau lòng, co rúm một góc. Cứu mạng, ai trả cho nàng vị tiểu thiên sư cợt nhả, tính ngày thường ! Vẻ cô đơn suy sụp khiến sợ hãi, hoảng hốt, đau lòng.

“Nha đầu.”

Nguyên Anh thấy tiếng gọi liền đầu . Một lão đạo sĩ bước lên, liếc nàng một cái dời mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-877-que-trong-rong-tim-khong-thay.html.]

Tần Lưu Tây dậy, nhíu mày lão đạo Xích Nguyên: “Sao về đây?”

“Không về thì con định bói toán đến c.h.ế.t ngất ở đây ?” Lão đạo Xích Nguyên thở dài: “Nha đầu, là phúc họa, là họa tránh khỏi. Đây đều là sự an bài của trời cao, con bé ắt trải qua kiếp nạn .”

Tần Lưu Tây im lặng.

“Đừng quá cố chấp, hãy nhớ kỹ những lời con ngày hôm đó.” Lão đạo Xích Nguyên cau mày khuôn mặt bướng bỉnh của đồ .

Tần Lưu Tây trầm giọng : “Con , chỉ là...”

Đó cũng là đồ của nàng, đứa trẻ nàng nuôi nấng suốt hai năm trời, thể thờ ơ !

“Mọi việc đều định , thầy trò các con sẽ ngày gặp .” Lão đạo Xích Nguyên bước tới an ủi: “Về thôi, đừng hao tổn tinh thần nữa. Ác Phật đến, thể phá hủy cấm chế của con, chứng tỏ mạnh, mạnh hơn và khó đối phó hơn chúng tưởng tượng nhiều. Giữa và chúng , và cả thế gian , sớm muộn gì cũng sẽ một trận ác chiến.”

Tần Lưu Tây mím môi xuống phía tảng Đạo thạch: “Hắn lấy thứ đó .”

Lão đạo Xích Nguyên liếc , : “Điều đó chứng tỏ cũng đang chờ đợi, đang tranh thủ thời gian. Thời cơ vẫn đến!”

Trong mắt Tần Lưu Tây lóe lên tia lạnh lẽo.

Lão đạo Xích Nguyên thấy thì lo lắng thôi. Ông mấp máy môi, định gì đó nhưng thôi, nhắc đến quẻ bói xem gần đây. Nếu , e rằng con bé sẽ càng bất an hơn.

Hai thầy trò im lặng xuống núi, trở về đạo quan. Mọi trong quan đều đang chờ đợi.

Đằng Chiêu một trận, lúc đang mím môi, ánh mắt mong chờ Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây với : “Không cần tìm nữa. Ai việc nấy, lo tu hành cho , giữ vững đạo tâm.”

Lòng chùng xuống, nhưng ai phản bác.

Ngay cả quan chủ cũng im lặng. E rằng tìm nữa , đứa trẻ đó coi như mất ?

“Là của , đều do .” Thanh Viễn vẻ mặt đầy áy náy và tự trách. Đứa trẻ còn nhỏ như , ông nên ỷ đây là địa bàn của mà lơ là trông coi.

Tần Lưu Tây đạo thất, Đằng Chiêu cũng theo.

“Sư phụ, Vong Xuyên... thật sự tìm thấy ?”

Tần Lưu Tây bé, hỏi: “Nếu một ngày con gặp nó, nhưng hai bên ở hai lập trường đối địch, con sẽ thế nào?”

Mặt Đằng Chiêu trắng bệch.

“Sư phụ sẽ thế nào?” Cậu bé hỏi ngược .

Tần Lưu Tây mặt vô cảm, : “Lúc khi thu nhận các con đồ , từng : nhập môn phái , tôn sư trọng đạo, yêu thương đồng môn, tuân thủ môn quy. Kẻ phạm quy, nhẹ thì khiển trách, nặng thì phế bỏ tu vi trục xuất sư môn. Khi hành tẩu thế gian, giữ đạo giữ tâm, trừ tà vệ đạo, chớ thấy việc ác nhỏ mà , chớ thấy việc thiện nhỏ mà bỏ qua. Kẻ phản bội sư môn, dù xa đến cũng trừng trị. Còn một điểm nữa, nếu tàn hại thương sinh, gây thêm nghiệp chướng, dù là đồ của , cũng sẽ đích kết liễu.”

Đằng Chiêu cúi đầu: “Muội ai bắt ?”

“Kẻ thù lớn nhất của chúng , Ác Phật Hủy La.” Tần Lưu Tây cửa, ánh mắt lạnh lùng xa xăm.

Đằng Chiêu siết chặt nắm tay, hít sâu một : “Đồ nhi hiểu.”

Cậu bé định rời , Tần Lưu Tây với theo: “Chiêu Chiêu, chỉ cần con bé còn nhận, thì con vẫn là sư của nó.”

Tương tự, nếu con bé còn nhận , vẫn là sư phụ của nó.

Nguyên Anh, còn hoảng hơn cả ngươi đây ...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...