Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 876: Vong Xuyên xảy ra chuyện
Cập nhật lúc: 2025-11-27 00:18:58
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Động một chút là phóng hỏa, chuyện đúng là chỉ Tần Lưu Tây mới .
Thấy nàng chuyển ngọn lửa sang Thực Nhân Ma, tiếng kêu t.h.ả.m thiết thê lương của , ngay cả Nguyên Anh – quan hệ khá với Tần Lưu Tây – cũng cảm thấy linh hồn tê dại, nuốt nước bọt ừng ực.
Nàng chỉ dùng chút tàn lửa cháy đuôi tóc , xem là nể mặt lắm .
Còn Hư Không thì thầm nghĩ, may mà nàng chỉ ném một đống phân lên xe , chứ nếu là một quả cầu lửa...
Không dám tưởng tượng!
Diệt Tuyệt tuy kinh hãi nhưng vẫn lạnh lùng lên tiếng: “Đốt trụi thì hỏi tung tích của Thái Tuế ngàn năm?”
Người Tần Lưu Tây cứng .
Giận quá mất khôn .
Nàng tạm thời dập lửa trong nhà xương, đó dùng chuỗi Thiên Châu của Phong Đô Đại Đế trói chặt tên ác ma kéo tới.
Lúc , hồn thể của tên ác ma thiêu đốt đến mức yếu ớt, đủ thấy uy lực của ngọn lửa Nghiệp Hỏa mạnh đến mức nào.
“Nói mau, Thái Tuế ngàn năm ở ?”
Thực Nhân Ma đau đớn khắp , đôi mắt đỏ ngầu trừng lên, hung tợn : “Muốn Thái Tuế ư? Nằm mơ ! Trừ phi...”
Đã thiêu nông nỗi mà còn đòi Thái Tuế ? Sao lên trời mà đòi!
Tần Lưu Tây tà mị: “Ta chuyên trị những kẻ cứng miệng!”
Tiếp tục đốt!
Thư Sách
“Á!” Tên ác ma lao tới nhưng Thiên Châu trói chặt thể thoát . Hắn c.ắ.n răng , vì , thì thực sự hết đường cứu vãn.
Tần Lưu Tây quan tâm ?
Không hề.
Nàng mặc kệ thiêu đốt, còn thì địa bàn của nhà xương.
Không chứ? Lẽ đàm phán một chút chứ, ngươi hỏi mà!
Ác ma gào thét t.h.ả.m thiết, mở miệng nhưng ngọn lửa bùng lên đợt cao hơn đợt , nhanh thiêu thành tro bụi.
Hỏi ư?
Không cần thiết!
Tần Lưu Tây vẫy tay thu hồi Thiên Châu. Nàng giữa ngôi nhà xương đầy tội , mặt lộ rõ vẻ chán ghét. Nơi tràn ngập huyết nghiệt và oán khí khiến nàng vô cùng khó chịu và phiền chán.
Đi đến một chiếc lồng cốt ghép từ những cái đầu lâu kín mít một kẽ hở, nàng ấn tay xuống. Từng luồng hồn phách bay , ai nấy đều ngơ ngác, tay chân còn nguyên vẹn.
“Các ngươi bảo bối của tên ác ma giấu ở ? Nói , sẽ siêu độ cho các ngươi.” Tần Lưu Tây .
Một hồn ma bé gái chừng mười một mười hai tuổi chỉ tay về một hướng.
Tần Lưu Tây theo, đó là một chiếc giường từ xương tay và xương đùi. Nàng bước tới, kéo mạnh một cái, nhấc lớp lên, để lộ một gian rỗng bên .
Bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu, một góc còn các loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm như nhân sâm, thủ ô, linh chi... là những thứ niên đại lâu đời khó tìm thấy bên ngoài.
“Thu hết.” Dược liệu tùy tiện chất đống gầm giường xương cốt, thực cũng tích tụ ít oán khí và sát khí. Sau khi mang về chắc chắn xử lý mới dùng , nếu dùng ngay thì chẳng những thành t.h.u.ố.c mà còn thành độc d.ư.ợ.c mang âm khí.
Tần Lưu Tây thèm đống vàng bạc châu báu, nhưng chút khách khí dùng bao tải gom hết d.ư.ợ.c liệu.
Thuốc thể cứu , nàng sẽ vì vẻ thanh cao chê đồ của ác ma mà bỏ phí ở đây!
Gom xong d.ư.ợ.c liệu, vàng bạc châu báu một cái cũng đụng đến. Ngay đó, nàng đốt một lá bùa, siêu độ cho những tàn hồn nhốt trong lồng cốt thức ăn cho ác ma.
Hư Không huých nhẹ tay Diệt Tuyệt, thì thầm: “Nhìn thấu ?”
Người hành sự chẳng theo tiêu chuẩn đúng sai nào cả, dường như chỉ theo ý thích.
Diệt Tuyệt khoanh tay, gì.
Thu dọn xong xuôi, Tần Lưu Tây ý định ở thêm, đầu ba con quỷ. Hư Không và Diệt Tuyệt lùi một bước.
“Ta .” Tần Lưu Tây Nguyên Anh, lấy bình dưỡng hồn: “Ngươi ngoài ?”
Hư Không và Diệt Tuyệt đồng loạt Nguyên Anh. Nàng định thật ?
Nguyên Anh chút do dự chui tọt bình dưỡng hồn: “Đi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-876-vong-xuyen-xay-ra-chuyen.html.]
Hư Vô chi địa từng tấc đất nàng đều qua, đến lúc ngoài đổi gió .
Tần Lưu Tây Hư Không và Diệt Tuyệt.
“Đi mạnh giỏi!” Hư Không nở nụ giả trân.
Tần Lưu Tây: “Sau còn gặp .”
Hư Không: Thôi đừng gặp thì hơn, thiết gì !
Hai con quỷ Tần Lưu Tây dẫn tiểu đồ xa, Nguyên Anh cũng mất, bỗng nhiên cảm thấy chút tẻ nhạt.
“Thực , ngoài dạo một chút cũng là thể.” Hư Không nghẹn hồi lâu mới thốt một câu.
Diệt Tuyệt tiếp lời, vèo một cái biến mất.
Cùng lúc đó, tại Thanh Bình Quan.
Vong Xuyên bước khỏi đạo thất, khẽ nghiêng đầu, vòng núi, cứ thế lên cao, cho đến khi dừng một tảng đá lớn cao bằng thật. Đó là đạo thạch, mặt khắc kinh văn đạo giáo để khách hành hương chiêm nghiệm.
Trước tảng đá đạo thạch, một thanh niên dáng cao gầy đang chắp tay lưng.
“Ngươi cũng là khách hành hương ?”
Thanh niên , ánh mắt dừng khuôn mặt Vong Xuyên. Đôi mắt sâu thẳm như đầm nước đáy, gợn chút sóng.
Vong Xuyên lùi hai bước, mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn.
Thanh niên bước tới, nhếch môi , xuống nàng từ cao: “Kẻ c.h.ế.t yểu, mang thể chất thuần thái âm, ở đây tiểu đạo cô, thật lãng phí.”
Vong Xuyên phắt bỏ chạy. chạy mấy bước, cổ áo gáy nọ xách lên. Cả nàng cứng đờ.
“Đã thái âm tổn hại, ngươi nên tu vô tình đạo.” Thanh niên khẽ, vươn tay, quệt nhẹ lên linh đài của nàng.
Vong Xuyên cảm thấy trong đầu thứ gì đó vỡ vụn. Những ký ức phong ấn ùa về như thủy triều mãnh liệt: đau đớn, nhục nhã, đáng sợ... như con thú khổng lồ há cái miệng đầy m.á.u nuốt chửng lấy nàng.
“A!” Vong Xuyên ôm đầu đau đớn, run rẩy, vặn vẹo như phát điên.
Thanh niên nàng giãy giụa, khóe miệng vẫn giữ nụ . Cho đến khi cô bé ướt đẫm mồ hôi, mềm nhũn gục đầu xuống, mới đưa tay hủy diệt cấm chế bảo vệ và khí tức nàng, chừa chút gì.
Cấm chế bảo vệ thuộc về Tần Lưu Tây xóa sạch sẽ. Lúc , nàng như một cái xác rỗng mất sinh cơ và linh hồn, thanh niên xách tay, từng bước lên đỉnh núi. Rất nhanh, bóng dáng họ biến mất, ai thấy nữa.
Vừa đến lối của Hư Vô chi địa, Tần Lưu Tây bỗng cảm thấy n.g.ự.c đau nhói dữ dội, phụt một tiếng phun ngụm m.á.u tươi.
“Sư phụ?” Đằng Chiêu sợ hãi biến sắc, vội vàng đỡ lấy nàng: “Người ?”
Tần Lưu Tây định , nôn thêm một ngụm m.á.u nữa, quệt vội khóe miệng: “Vong Xuyên... Vong Xuyên...”
Tim Đằng Chiêu đập thình thịch. Vong Xuyên ?
Tần Lưu Tây bấm đốt ngón tay tính toán nhanh chóng, nhưng quẻ tượng hiện lên một mảng hư vô trống rỗng.
Nàng tính bất cứ điều gì về tiểu đồ .
cấm chế bảo vệ nàng đặt cô bé hủy diệt.
“Đi, lập tức trở về.” Tần Lưu Tây nén đau lòng và hoảng hốt, mạnh mẽ x.é to.ạc lối . Lúc bên ngoài Hư Vô chi địa trời sáng rõ. Nhóm Thái Thành chân nhân cũng lúc chuẩn xuống núi, thấy thầy trò Tần Lưu Tây , kịp chào hỏi thì nàng xé mở âm lộ và biến mất.
“Sao họ vội vàng thế nhỉ?” Tố Minh nhận sắc mặt Tần Lưu Tây , Tiểu Lâm đạo trưởng và những khác đầy thắc mắc.
Thái Thành chân nhân nhíu mày. E là xảy chuyện lớn !