Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 875: Nàng là người chẳng có chút đạo đức nào để nói

Cập nhật lúc: 2025-11-26 05:11:05
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hư Vô chi địa tuy là vùng đất "tam quản", nhưng cũng biệt lập với bên ngoài. Động tĩnh của địa phủ, ít nhiều bọn họ cũng nắm đôi chút. Chỉ là nước sông phạm nước giếng, miễn là ở yên trong thì sẽ sự va chạm, nhưng cái gì nên thì vẫn .

Ví dụ như chuyện bảo khí Thiên Châu của Phong Đô Đại Đế "trấn lột" mất, mà Đại Đế chẳng dám hó hé nửa lời.

Đó là đại lão của địa phủ đấy! Bảo khí lấy mất, chẳng lẽ ông phản kháng ?

Không phản kháng , mà là cách nào, đúng hơn là đối phương.

Và tin tức vỉa hè bọn họ nhận quả thực là như . Nghe đồn Đại Đế dùng Thiên Châu để mua sự yên tĩnh.

Hiện tại, viên Thiên Châu đó đang treo lủng lẳng cổ Tần Lưu Tây.

Nàng chính là vị sát thần trong truyền thuyết mà ngay cả Đại Đế cũng bó tay.

Thảo nào kiêu ngạo như , dám náo loạn cả một vùng. Hóa chỗ dựa nên mới sợ hãi gì.

Hư Không công t.ử đảo mắt, phe phẩy quạt : “Không bạn thì cũng chắc kẻ thù.”

“Chẳng lẽ ngươi còn nhà với ?” Tần Lưu Tây mân mê Thiên Châu, như .

Hư Không nghẹn họng.

Tần Lưu Tây : “Được , tương phùng tức là duyên. Ta cũng nhất thiết đây đấu đá với các ngươi, dù thế giới bên ngoài còn bao điều thú vị đang chờ! Nghe Hư Vô chi địa Thái Tuế ngàn năm. Ta đến đây, một là để cứu , hai là vì vị d.ư.ợ.c liệu quý hiếm . Cho nên, các ngươi tung tích của nó ?”

Lời nàng cực kỳ chân thành. Có thể giải quyết trong hòa bình thì cứ giải quyết êm , thể lúc nào cũng hung hăng đắc tội hết đến khác. Nhất là ở Hư Vô chi địa , nàng sợ, nhưng cảm thấy cần thiết lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu thể lấy đồ nhanh chóng thì nhất.

Thư Sách

Cho nên, việc giao hảo với hai tên đầu sỏ thực cũng cần thiết.

Đạo lý "tiên lễ hậu binh", nàng hiểu.

Duyên phận... phận...

Dạ dày Hư Không công t.ử cuộn trào một trận. Có thể đừng nhắc đến từ đó nữa ?

Thái Thành chân nhân đến vị t.h.u.ố.c liền Tần Lưu Tây. Đây là một trong những d.ư.ợ.c liệu để luyện Trúc Cơ Đan, nàng định luyện đan ?

Lại còn dùng loại ngàn năm nữa.

Thế thì quá xa xỉ !

mà, nàng chuẩn những d.ư.ợ.c liệu Trúc Cơ Đan , chẳng lẽ lão đạo Xích Nguyên chạm đến ngưỡng cửa Trúc Cơ nữa?

Thái Thành chân nhân chút hâm mộ.

Nếu đúng là như , ông Trúc Cơ thành công, Thanh Bình Quan sẽ một vị chân nhân tọa trấn, thêm một t.ử xuất sắc như thế , đạo quan quả thực thể coi thường.

“Thái Tuế ngàn năm?” Diệt Tuyệt dùng giọng lúc nam lúc nữ của lên tiếng: “Ngươi cũng dám mở miệng đấy.”

“Có gì mà dám, nó mọc gai, mở miệng nó cũng đ.â.m ! Xem vẻ mặt ngạc nhiên của lão ca, chắc là tung tích của Thái Tuế ngàn năm ?”

Lão... lão ca?

Sắc mặt Diệt Tuyệt biến đổi. Lúc c.h.ế.t mới hai mươi hai tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, hiện tại trông cũng vẫn như thế, mà nàng gọi là lão ca?

Hư Không bật phụt một tiếng, dùng quạt chỉ chỉ : “Ta bảo , đừng lúc nào cũng mặc đồ đen sì, mặt cũng đen sì, già lắm.”

“Câm miệng!” Diệt Tuyệt trừng mắt , sang Tần Lưu Tây, hả hê : “Chúng đương nhiên tung tích của Thái Tuế, chỉ sợ ngươi lấy thôi.”

“Ở ?” Mắt Tần Lưu Tây sáng rực lên.

“Trong tay Thực Nhân Ma (Ma Ăn Thịt Người).” Diệt Tuyệt lạnh lùng đáp.

Tần Lưu Tây còn phản ứng gì thì Nguyên Anh biến sắc. Thực Nhân Ma là một ác quỷ thực sự. Lúc còn sống đủ chuyện ác, g.i.ế.c ăn xác. Sau khi c.h.ế.t còn ăn cả quỷ. Nghe khi địa phủ truy bắt, mới trốn Hư Vô chi địa . Bản tính vẫn đổi, thậm chí vì nơi ai quản lý nên càng lộng hành hơn. Không bao nhiêu tiểu quỷ vô tội rơi tay nuốt chửng.

Địa bàn của Thực Nhân Ma, chỉ riêng đầu lâu chất đống cũng hơn vạn cái. Hắn là đại ác quỷ thực sự, tên thôi khiến run rẩy.

Đương nhiên, đám Diệt Tuyệt thì sợ .

Nghe Nguyên Anh kể về sự tích của Thực Nhân Ma, mày Tần Lưu Tây nhíu chặt thành chữ Xuyên (川), lộ vẻ chán ghét.

“Thái Tuế cũng là cướp từ tay một con quỷ khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-875-nang-la-nguoi-chang-co-chut-dao-duc-nao-de-noi.html.]

Tần Lưu Tây tàn nhẫn: “Vậy ? Cướp của thì hằng cướp !”

Đạo đức ư? Nói đạo đức với loại ác quỷ tội ác tày trời chẳng khác nào sỉ nhục hai chữ đạo đức. Mà bản nàng, vốn dĩ cũng chẳng chút đạo đức nào để !

Tuy nhiên khi , Tần Lưu Tây vẫn bảo nhóm Thái Thành chân nhân rời , sợ ở lâu lành ít dữ nhiều.

Biết Tần Lưu Tây thực sự việc quan trọng, nhóm Thái Thành chân nhân từ chối. Đoàn lối .

Hư Không và Diệt Tuyệt đều tò mò. Nói thật ?

khi thấy Tần Lưu Tây thực sự xé rách một lỗ hổng gian, sắc mặt bọn họ đổi.

“Muốn ngoài ?” Tần Lưu Tây hai .

Hai sững sờ, lắc đầu.

Hư Vô chi địa mệnh danh là dễ khó, nhưng nếu tu vi cao thâm thì cũng cách rời . Chỉ là ở đây lâu năm , quen thuộc thôi.

Thiên giới bọn họ lên , cũng chẳng tồn tại thật . Còn địa phủ, nếu dám bén mảng tới đó, e là sẽ ấn đầu đầu t.h.a.i ngay lập tức. Còn nhân giới, quy tắc rành rành đó, cũng đến lượt những tồn tại như bọn họ tùy ý .

Cho nên, bọn họ từng rời .

Tần Lưu Tây bọn họ thật sâu: “ là đôi bạn tri kỷ .”

Hai : “?”

Tiễn nhóm Thái Thành chân nhân xong, Tần Lưu Tây dẫn theo Đằng Chiêu, bắt hai dẫn đường đến địa bàn của Thực Nhân Ma.

Quả nhiên như lời Diệt Tuyệt , nơi quỷ khí dày đặc, ngay cả nhà cửa cũng xây bằng xương cốt đầu lâu, tỏa sát khí âm u.

Tần Lưu Tây ngôi nhà xương, liếc sang Hư Không, đầy ẩn ý : “Người ở Hư Vô chi địa đều thích dùng xương c.h.ế.t nhà xe nhỉ, thấy đen đủi !”

Hư Không vội vàng giải thích: “Ta dùng là xương rồng, xương nhé.”

Tần Lưu Tây hừ một tiếng.

Nàng cũng chẳng thèm khiêu chiến, trực tiếp tiến lên, phóng hỏa.

Nơi tà ác và tràn ngập oán sát thế , sinh oán khí thì giữ gì?

Nơi ai quản, nàng quản.

Một mồi lửa thả xuống, bùng một tiếng cháy rực lên.

Diệt Tuyệt thấy ngọn lửa đó, kéo Hư Không lùi hai bước, vẻ mặt đề phòng Tần Lưu Tây. Nàng phóng Nghiệp Hỏa.

Nghiệp Hỏa thiêu rụi tội .

Dù ở Hư Vô chi địa cũng chạy thoát .

Bởi vì đó là một trong mười đại thần hỏa thượng cổ.

Nàng thực sự chỉ là một thiên sư nho nhỏ ?

Thiên sư nhân gian nào mà gan to tày trời dám trấn lột bảo khí của Bắc Âm Đại Đế, còn mang theo mồi lửa Nghiệp Hỏa khắp nơi như thế ?

“Kẻ nào chán sống dám đến phóng hỏa ở chỗ lão ma ? Tìm c.h.ế.t!”

Một tiếng gầm rú tức giận vang lên từ trong nhà xương. Một gã ác ma nhảy , tay còn đang nắm chặt một linh hồn mới và thuần khiết, nuốt mất một nửa.

Tần Lưu Tây thấy thế sầm mặt xuống. Nhìn thấy nghiệp chướng tên ác ma đặc quánh đến mức buồn nôn, nàng chẳng chẳng rằng, trực tiếp búng một ngọn Nghiệp Hỏa b.ắ.n về phía .

Tiên lễ hậu binh?

Với loại ác quỷ thì tồn tại khái niệm đó!

Đánh với nàng còn sợ bẩn tay , chi bằng thiêu rụi luôn cho xong, xứng để nàng tốn sức.

Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt nàng.

Nhóm Hư Không ba lặng lẽ lùi mấy bước. Nghiệp Hỏa nóng rực, nhưng bọn họ thấy lạnh toát, hoảng sợ tột độ!

Loading...