Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 870: Giữ chúng ta lại để ăn cỗ nhà ngươi sao?

Cập nhật lúc: 2025-11-26 05:10:59
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây phá trận bao giờ thích màu mè hoa lá, cứ nhắm thẳng điểm yếu mà đánh. Trước mắt cũng , nàng xác định mắt trận của đám âm binh rối gỗ ném thẳng một đạo Ngũ Lôi phù đó.

Oanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, cái bệ đá nhỏ trông tầm thường nổ tan tành.

Thư Sách

Tuy nhiên...

“Đạo hữu, đừng trợ công cho địch chứ!” Viên đội trưởng hét lên t.h.ả.m thiết.

Tần Lưu Tây đầu , cứng một chút. Đám âm binh mặc giáp chẳng những suy yếu mà thế công còn nhanh và mạnh hơn .

Nàng... nhầm ?

Nguyên Anh chép miệng lắc đầu. Nàng ngay mà, lật xe chứ gì? Nàng thực sự lôi nắm hạt dưa c.ắ.n xem kịch, tiếc là , cũng chẳng ai đốt cho nàng, đành nhổ một cọng cỏ ngậm cho đỡ buồn mồm.

Tần Lưu Tây nhận mắt trận thấy chỉ là một chiêu tung hỏa mù. Tên Trường Vô Cực thể qua mắt nàng, chứng tỏ am hiểu về trận pháp.

Nàng âm binh đè đánh, các loại pháp khí ném như cần tiền mà vẫn chật vật vô cùng.

Tần Lưu Tây vội. Nàng quan sát kỹ đám âm binh, trông thì như đ.á.n.h loạn xạ nhưng thực chất cách di chuyển của chúng cực kỳ quy luật và phối hợp nhịp nhàng, giống như... đang chỉ huy .

Lúc , một tiếng ong nhỏ vang lên.

Bên phía đàn tế động tĩnh.

“Không , đại trận Trọng Sinh khởi động!” Thành Dương T.ử gào lên.

Trong lúc đang mải mê đối phó với âm binh rối gỗ, khí tức đàn tế đổi rõ rệt. Một luồng khí vận sinh sôi dứt bắt đầu đổ dồn trong quan tài đá. Không ai đó liếc , thấy cổ tay của những trói cột đều cắt một đường, m.á.u tươi chảy xuống phễu, theo rãnh dẫn đến đồ án bên cạnh quan tài đá.

“Nhanh lên!” Thái Thành chân nhân tế bát quái âm dương la bàn, miệng niệm chú: “Thiên địa uy thần, tru diệt quỷ tặc; Lục ất tương phù, thiên đạo tán đức; Ngô tín sở hành, vô công bất khắc, Thái Thượng Lão Quân cấp tốc tuân lệnh, sắc!”

La bàn phát kim quang chói lòa, đ.á.n.h đám âm binh rối gỗ khiến chúng đờ đẫn trong giây lát, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt phá vỡ .

Phụt.

Thái Thành chân nhân phun một ngụm m.á.u tươi.

Ngô Hữu Tử, thừa kế thuật pháp Mao Sơn, cũng một tên âm binh đ.á.n.h trúng bay ngược ngoài.

Lúc , Tần Lưu Tây ở phe nữa mà lao thẳng giữa đám địch. Nàng tóm lấy một con rối âm binh trông chẳng gì nổi bật, hai tay nắm lấy tay nó giật mạnh, bẻ gãy hai cánh tay xương xẩu, đồng thời đá gãy khớp chân nó. Sau đó nàng xoay lưng nó, hai tay nhanh như chớp.

Răng rắc.

Nàng vặn gãy cổ con rối âm binh, giật phăng cái đầu xuống, lộ bên trong một đạo hoàng phù và tinh thạch. Quả nhiên, con âm binh mới chính là mắt trận.

Xèo.

Một ngọn lửa bùng lên lá bùa, tiếng thét chói tai vang lên khiến màng nhĩ đau nhói.

Trận pháp phá.

Tần Lưu Tây hét lớn: “Tất cả lên đàn tế cứu !”

Mọi thấy đám âm binh rối gỗ như mất hồn, động tác trở nên đờ đẫn chậm chạp, liền lập tức rút lui về phía đàn tế. Tần Lưu Tây ném ba đạo Ngũ Lôi phù giữa đám âm binh, hai tay bắt quyết thi pháp: “Ngô phụng Thiên sư chân nhân đến, thần binh hỏa tốc như luật lệnh, phá!”

Ầm ầm ầm.

Ngũ Lôi phù nổ tung đám âm binh thành từng mảnh vụn.

Tần Lưu Tây thèm , nhảy thẳng lên đàn tế.

Nguyên Anh chứng kiến cảnh , c.ắ.n đứt đôi cọng cỏ trong miệng. Mẹ kiếp, cũng bản lĩnh thật đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-870-giu-chung-ta-lai-de-an-co-nha-nguoi-sao.html.]

Trên đàn tế, đại trận Trọng Sinh mở, nhưng ngăn cách bởi một lớp kết giới, ai thể tiếp cận quan tài đá.

“Thế mà phá trận âm binh rối gỗ của bổn chân nhân, thảo nào dám xông Hư Vô chi địa, dám đến địa bàn của Trường Vô Cực .” Một giọng vang lên từ hư , mang theo sự âm lãnh và tàn nhẫn tột độ: “Đáng tiếc, cũng chỉ đến thế mà thôi. Vừa khéo gặp lúc bổn chân nhân tin vui, tạm tha cái mạng ch.ó của các ngươi thêm một khắc, để chứng kiến vợ con tái sinh.”

Người xuất hiện, nhưng giọng mang theo uy áp cực lớn, như truyền nội lực , đập thẳng màng nhĩ và lồng n.g.ự.c . Những tu vi thấp và trẻ tuổi lập tức cảm thấy lồng n.g.ự.c như nổ tung, cổ họng ngòn ngọt, khóe miệng rỉ máu.

Những tu vi cao như Thái Thành chân nhân và Thành Dương T.ử tuy nôn m.á.u nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, tim đập thình thịch.

Bọn họ kinh hãi trong lòng. Trường Vô Cực chỉ dùng giọng uy h.i.ế.p thôi khiến họ rối loạn thở, ngũ tạng chấn động. Vậy thì tu vi của e rằng sớm đạt Trúc Cơ, thậm chí còn cao hơn cả Thái Thành chân nhân.

Người duy nhất ảnh hưởng là Tần Lưu Tây. Nàng lạnh một tiếng, đáp trả: “Ngươi giữ chúng ? Thế thì quá, chúng vặn gom đủ một bàn để ăn cỗ đám ma nhà ngươi đấy!”

Giọng thì cà lơ phất phơ, nhưng sắc bén như một luồng hỏa tuyến nóng rực b.ắ.n về phía đối phương.

Trường Vô Cực cảm thấy n.g.ự.c nóng ran đau nhói, vội vàng bắt quyết đè nén vị ngọt đang trào lên trong cổ họng. Thần sắc trở nên ngưng trọng và âm hiểm. Bất kể là ai cũng phép phá hỏng chuyện của .

Hắn về phía đang ngâm trong biển m.á.u giữa quan tài đá, đôi mắt rực cháy. Dung Nương, chúng sắp gặp . Hắn chờ đợi quá lâu, thể chờ thêm nữa.

mấy con ruồi nhặng thật sự phiền phức.

Đang lúc Trường Vô Cực suy tính cách giải quyết đám phiền phức thì liếc thấy Nguyên Anh, quát: “Nguyên Anh nữ quỷ, nước sông phạm nước giếng, ngươi dám vượt giới, dẫn bọn chúng đến địa bàn của quấy rối ?”

Nguyên Anh trốn cũng , bèn thản nhiên : “Ta , , ngươi đừng ngậm m.á.u phun nhé! Ta chỉ là ăn no rửng mỡ dạo cho tiêu cơm thôi, bọn họ cứ bám theo thì ? Đường của riêng . Hơn nữa, , chỉ xem náo nhiệt thôi mà. Chẳng lẽ Hư Vô chi địa là của một ngươi, xem náo nhiệt cũng cấm ?”

“Hừ, lời ma quỷ.” Trường Vô Cực hừ lạnh.

Nguyên Anh cãi cùn: “Ta là quỷ, đương nhiên lời ma quỷ , cần gì ngươi nhắc.”

Trường Vô Cực dây dưa với nữ quỷ ngàn năm . Không đ.á.n.h ả, mà là coi trọng quy tắc "đến đến ". Hư Vô chi địa của , những tồn tại bên trong mà chắc đối phó . Nếu bọn họ liên thủ chống đối thì cũng đỡ nổi.

Trọng tâm của là hồi sinh vợ con. Nếu phạm , phạm , nước sông phạm nước giếng. Nguyên Anh vượt giới hạn .

Nguyên Anh tiếp tục : “Thực mà, chỉ đến tìm thôi. Ngươi giao cho họ, họ khắc sẽ cút ngay.”

Trong lòng nàng cũng thấy uất ức lắm chứ. Tại nàng theo lời truyền âm của con nhóc láu cá , cãi với tên cẩu tặc Trường Vô Cực để câu giờ cho nó chứ? Nàng tuyệt đối đang giúp đỡ, nàng chỉ đang sự thật thôi!

Trường Vô Cực nhạo: “Ngươi tưởng Hư Vô chi địa là nơi ai đến thì đến, thì ?”

“Vậy bản ngươi giải thích thế nào?”

Trường Vô Cực định tiếp thì bỗng nhiên kết giới d.a.o động dữ dội. Bụp một tiếng, như tấm kính vô hình vỡ tan tành.

Hắn giận tím mặt, phóng một đạo hỏa phù về phía Nguyên Anh: “Ngươi dám giúp chúng dương đông kích tây ?”

Nguyên Anh vèo một cái chạy mất dép. Nàng nhấc chân lên thì chỗ cũ phía lưng biến thành một biển lửa.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...