Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 863: Đánh hay không đánh? Không đánh thì ta đi trước!
Cập nhật lúc: 2025-11-26 04:23:37
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự việc cấp bách, thể chậm trễ. Thừa dịp trời còn tối hẳn, đoàn lập tức bắt đầu lên núi.
Ngoài những trong Huyền môn, Thừa Ân hầu còn định điều động hơn tám trăm binh lính theo. Tuy nhiên, Tần Lưu Tây ngăn cản, rằng núi điều cổ quái. Nếu thực sự tà ám yêu nghiệt, càng đông thì chỉ càng cung cấp thêm "dưỡng chất" cho chúng mà thôi, thậm chí còn vướng chân vướng tay. Nghe , Thừa Ân hầu liền cắt giảm quá nửa quân , chỉ chọn hai mươi thị vệ thủ nhất và dương khí dồi dào để theo hộ tống.
"Tiểu đạo hữu, ngươi xem chúng nên hướng nào?" Thái Thành chân nhân ý để Tần Lưu Tây dẫn đầu.
Nào ngờ, Tần Lưu Tây chẳng thèm tiếp chiêu, : "Các vị mới là nhận đơn của gia chủ. Chân nhân ngài tu vi cao thâm, ngài cứ chủ là . Ta chỉ là kẻ ngang qua, tiện đường tìm một quen mà thôi. Hơn nữa học nghệ tinh, chỉ xin theo để đồ của học hỏi đạo pháp từ các vị tiền bối."
Thái Thành chân nhân nàng diễn cho câm nín. Nếu từng giao đấu một trận và nàng lừa mất mấy món bảo bối, ông suýt chút nữa tin cái vẻ ngây thơ tà môn của nàng .
Tần Lưu Tây đến là vô tội.
Thái Thành chân nhân tức giận lấy pháp bảo la bàn , điệu bộ còn chút che che giấu giấu, khiến ít đạo hữu cảm thấy khó hiểu. Pháp khí thôi mà, cần giấu kỹ thế , cho ?
Thái Thành chân nhân thầm nghĩ: Cho khác xem thì , chỉ sợ cái tên tiểu hỗn đản phát rồ nào đó hố thôi.
Tần Lưu Tây cảm thấy buồn nhưng cũng vạch trần ông , chỉ dẫn Đằng Chiêu bên cạnh, quan sát khu rừng núi .
Cây cối trong rừng cực cao, tán lá rậm rạp che khuất cả bầu trời. Vì mặt trời bắt đầu ngả về tây, ánh sáng lọt đủ khiến khu rừng trở nên tăm tối, mất vẻ tiên khí của một ngọn núi thánh.
"Cẩn thận một chút, rời khỏi nửa bước." Tần Lưu Tây dặn dò Đằng Chiêu: "Phàm là gặp thứ gì, nếu đ.á.n.h thì ném bùa. Cứ ném c.h.ế.t bỏ cho , nhà thiếu cái đó."
Vừa , nàng vẽ một đạo bảo hộ chú ấn lên lưng Đằng Chiêu để phòng ngừa bảo bối đồ thương.
Vị đạo sĩ tên Tố Minh, vốn thái độ khinh thường Tần Lưu Tây, cách họ xa. Nghe thấy câu "ném bùa" của nàng, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ nếu gặp ác quỷ hung dữ thì mấy lá bùa bình an thông thường chẳng tác dụng gì .
Hắn liếc hai thầy trò, đúng lúc thấy Tần Lưu Tây vẽ bùa lên vai Đằng Chiêu. Chỉ thấy kim quang chợt lóe lên lá bùa ẩn cơ thể bé, khỏi dụi dụi mắt.
Là do trời tối nên hoa mắt ?
Càng lên cao, sương mù càng dày đặc.
Không chỉ Tần Lưu Tây, mà các vị thiên sư khác cũng đều nhíu mày. Sắc trời thế thêm sương mù dày đặc, việc tìm e là phiền phức.
Thư Sách
"Chúng chỉ đến đây thôi, thể sâu hơn nữa. Bất kể thế nào thì cuối cùng vẫn cứ chỗ cũ." Tào Quang - thủ lĩnh nhóm hộ vệ từng núi tìm kiếm đó - chỉ một cái cây buộc dải vải đỏ dấu.
Tần Lưu Tây liếc , đó là cây hòe. Hòe là mộc quỷ, tác dụng tụ âm dưỡng quỷ. Mà phía , âm khí cực mạnh, vô cùng lạnh lẽo.
"Sư phụ, là âm khí." Đằng Chiêu khai Thiên Nhãn, nheo mắt .
"Ừ, đừng phân tâm." Tần Lưu Tây mặt, chỉ nhắc nhở bé chờ những hành động.
Tố Minh thấy nàng khoanh tay đông tây, nhất quyết chịu tiến lên tham gia thảo luận, liền đảo mắt khinh thường.
"Là tụ âm trận, bày kết giới khiến âm khí thoát ngoài , sống cũng ." Một lão đạo sĩ tên Thành Dương T.ử dùng la bàn dò xét một hồi đưa kết luận. Vị cũng chính là sư phụ của Tố Minh.
Thái Thành chân nhân cũng cam lòng yếu thế, trầm giọng : “Ngoài tụ âm trận, còn dẫn hồn trận. Đi suốt dọc đường đến đây, một con cô hồn dã quỷ cũng thấy .”
Trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh.
“Phá kết giới .” La bàn của Thái Thành chân nhân tít mù. Ông một tay bấm độn, tay rút một lá bùa từ trong tay áo, ném về một hướng: “Phá!”
Bùm!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, trận pháp phá vỡ, âm khí lập tức tràn ngoài.
“Chân nhân hảo đạo hạnh!”
“Không hổ là chân nhân, một kích trúng ngay.”
Những lời tâng bốc vang lên khiến Thái Thành chân nhân vài phần sung sướng và đắc ý. Ông theo bản năng về phía Tần Lưu Tây, thấy nàng đang chỗ khác thì khỏi chút mất hứng, bèn nghiêm mặt : “Đi thôi.”
Ông đầu tiên phong tiến trong, vội vàng theo, đồng thời dán Hỏa Dương phù lên để ngăn cản âm khí xâm nhập.
Các hộ vệ cũng phát mỗi một lá bùa, nhét trong ngực, cảm nhận ấm lan tỏa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nơi quả thực còn lạnh hơn cả giữa mùa đông khắc nghiệt. Mà khi nguyên nhân cái lạnh là do , bọn họ càng cảm thấy rùng hơn.
Là âm khí đấy, nghĩ thôi thấy đáng sợ.
Răng rắc.
Một hộ vệ thấy tiếng động chân , khỏi sửng sốt, cúi đầu xuống: “Thứ gì ?”
Răng rắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-863-danh-hay-khong-danh-khong-danh-thi-ta-di-truoc.html.]
Răng rắc.
“Ối ơi...” Có vấp ngã sấp mặt, quỳ rạp mặt đất, mặt đối mặt với một cái đầu lâu. Từ hai hốc mắt trống hoác của cái đầu lâu, mấy con sâu bọ đang bò . Hắn hét lên thất thanh: “Là đầu ! Không , là đầu lâu!”
“Đốt đuốc lên!”
Ngọn lửa bùng lên chiếu sáng mặt đất. Khi rõ cảnh tượng mắt, ai nấy đều hít ngược một khí lạnh.
Rất nhiều hài cốt trắng hếu, của , cũng của động vật. Một bộ hài cốt còn phát ánh lân quang, còn gọi là ma trơi.
“Ngọn Kim Liên Sơn ... chẳng lẽ là một cái bãi tha ma ?” Có hoảng sợ hỏi.
Nếu bãi tha ma, nhiều hài cốt rậm rạp ở đây đến thế?
“E là tà ám đang thực hiện tà thuật ở đây.” Thái Thành chân nhân lạnh lùng .
Tố Minh nhíu mày, xổm xuống quan sát những bộ hài cốt đó. Rất nhanh dậy, với : “Dựa mức độ phong hóa của hài cốt, cái mới cái cũ. E rằng nơi bày sát trận gì đó, tích lũy qua nhiều năm tháng mới nhiều xác c.h.ế.t thế .”
“Ngươi đúng... Cẩn thận!” Một vị đạo trưởng hét lên kinh hãi.
Tố Minh cảm thấy sống lưng lạnh toát. Vừa đầu , thấy bộ hài cốt tập hợp với tốc độ cực nhanh, đó vươn tay vồ lấy .
Móng vuốt trắng ởn, quỷ khí dày đặc, toát hàn quang. Nếu cào trúng, thi độc và âm khí tuyệt đối sẽ xâm nhập cơ thể ngay lập tức.
“Tố Minh!” Thành Dương T.ử trợn mắt nứt , vung phất trần lao tới ứng cứu.
ông nhanh, còn nhanh hơn.
Bịch!
Một cú "Vô ảnh cước" tung , Tố Minh đá bay ngoài, m.ô.n.g đau rát.
Hắn ngơ ngác bộ xương khô mặt, trong đầu hiện lên hàng trăm dấu chấm hỏi: Ta là ai? Ta đang ở ? Chuyện gì xảy ? Cái con , mi c.h.ế.t bao lâu ?
Cốt trảo vồ hụt, dường như chút thẹn quá hóa giận, nó đầu về phía kẻ đá bay con mồi của —— Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây tung thêm một cước, đá bay luôn cái đầu lâu của nó.
“Mẹ kiếp, ma chê quỷ hờn! Làm đầu lâu mà cũng dọn dẹp cho sạch sẽ, hốc mắt treo lủng lẳng hai con giun dài ngoằng là để tiện mồm ăn khuya đấy hả?”
Cái đầu lâu lăn lốc cốc đến bên cạnh Tố Minh, hàm răng va "cạch cạch" như lên án: Kẻ võ đức, kịp đ.á.n.h đ.ấ.m gì "headshot" , còn gì là thú vị nữa!
Mọi Tần Lưu Tây tung hai cú cước nhanh như chớp, đều chút ngẩn ngơ.
Phất trần của Thành Dương T.ử cũng cứng giữa trung. Đối phương tay quá nhanh, ông đất dụng võ.
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng xương cốt va chạm vang lên khắp nơi, vô bộ hài cốt bắt đầu dậy.
Tần Lưu Tây sầm mặt quát: “Đều ngẩn đó gì? Thu tiền dầu nhang mà định việc ? Đội quân khô lâu đến kìa, các đ.á.n.h ? Không đ.á.n.h thì đây!”
Bắt nàng đ.á.n.h hết đám á? Mơ , thu thêm tiền mà đánh!
Mọi : “......”
Đánh! Đánh là chứ gì!