Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 859: Nói đi là đi, Lan Hựu lại biến mất!

Cập nhật lúc: 2025-11-26 03:42:30
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Bá Hồng mơ cũng ngờ rằng những ngày tháng đoàn tụ của gia đình còn hưởng thụ bao lâu thì Tần Lưu Tây đuổi khéo. Mà chỉ đuổi một ông, nàng đuổi cả nhà .

“Li Thành chỉ là một huyện thành nhỏ, thể so bì với sự phồn hoa của Thịnh Kinh . Hiện giờ Tần gia giải oan, gia sản cũng trả , để lão thái gia sống một ở Thịnh Kinh cũng đạo, các nên về đó để phụng dưỡng cha già.”

Tần Lưu Tây lướt qua đám lớn nhỏ của Tần gia: “Hơn nữa, các cháu chắt giữ đạo hiếu một năm. Tần Minh Nguyệt cũng đến tuổi cập kê, cần xem mắt chọn chồng, thể để lỡ thì . Còn cả Tần Minh Mục nữa, là đích tôn đời thứ ba, cũng nên tính chuyện lập gia thất .”

Gương mặt xinh của Tần Minh Nguyệt đỏ bừng lên. Rõ ràng những lời qua đều là cho nàng, nhưng cứ cảm thấy gì đó sai sai, giống như là... đang ghét bỏ !

Tần Minh Mục cũng thấy hai má nóng bừng, cúi gằm mặt xuống.

Tạ thị huých nhẹ tay Tần Bá Quang. Trong ba em, ba gia đình, lẽ nhị phòng là mong về kinh thành nhất. Bản Tạ thị cũng về, đỡ ở đây sắc mặt Tần Lưu Tây, cũng nàng chèn ép.

Quan trọng nhất là chuyện hôn sự của Tần Minh Nguyệt thực sự thể trì hoãn nữa, để lâu thành gái lỡ thì mất!

Tần Bá Quang sang Tần Bá Hồng: “Đại ca, thấy thế nào? Cha sống một ở kinh thành, cũng thể ai bên cạnh hầu hạ.”

Tần Bá Hồng đương nhiên đây là vấn đề cần giải quyết, ông định mở miệng thì Vương thị lên tiếng: “Hay là lão gia cùng nhị , tam về kinh ? Tiểu Ngũ là học trò của Đường sơn trưởng, nó cần theo thầy học tập. Thương thế của Ngạn Nhi vẫn khỏi hẳn, phong thủy ở Li Thành , ở đây dưỡng bệnh cũng lợi, hơn nữa Tây Nhi cũng đang ở đây. Bọn trẻ ở thì thể thiếu lớn chăm sóc, sẽ ở đây trông nom chúng nó.”

Đây là ý về !

Trưởng tức chủ mẫu mà về phủ chủ trì việc nhà thì còn thể thống gì?

Mặt Tần Bá Hồng tái mét.

Mắt Tạ thị sáng lên. Nếu Vương thị về, quyền quản gia chẳng sẽ rơi tay bà ? Mẹ chồng còn, chị dâu cả về, chủ gia đình, nghĩ thôi thấy sướng rơn .

Vương thị thực sự về Thịnh Kinh. Thứ nhất là vì Tần Bá Hồng đang chịu tang, cả nhà đều giữ đạo hiếu, cũng tiện ngoài giao tế, về đó cũng chỉ ru rú trong nhà là chính. Cùng lắm thì chùa chiền đạo quán thắp hương hóng gió một chút, việc đó ở Li Thành cũng , cớ về tận kinh?

Thứ hai, ba đứa con của đại phòng đều lý do để ở . Tần Lưu Tây chắc chắn sẽ ở đây, Tần Minh Thuần đang theo học Đường sơn trưởng ở Tri Hà học quán, còn Tần Minh Ngạn cũng những dự định riêng của .

Vương thị tuy cũng mong con cái thành tài, nhưng trong lòng bà, gì quan trọng hơn sự bình an của các con. Vì thế, bà ép buộc con trai theo con đường khoa cử để đỗ tiến sĩ quan. Đường đời muôn vạn lối , chúng đường nào thì tự lựa chọn, ai quy định cứ đỗ tiến sĩ quan mới là tiền đồ rộng mở?

Tần Minh Ngạn học về hình án, c.h.ế.t lên tiếng công bằng, chỉ cần nó quyết tâm theo đuổi, bà sẽ ủng hộ. Sau biến cố lưu đày, khi chứng kiến con trai dạo một vòng qua quỷ môn quan, Vương thị thấu chuyện.

Thái độ kiên quyết về Thịnh Kinh của Vương thị khiến Tần Bá Hồng bất mãn, và khiến Vạn di nương hoảng hốt. Nàng dùng đôi mắt nai con ướt át bà đầy vẻ đáng thương.

Thái thái về, chẳng lẽ nàng theo cái “đại móng heo” về hầu hạ ?

Trước , các quan viên nhậm chức xa nhà thường như . Nếu chủ mẫu theo, thì thất sẽ theo để hầu hạ cơm nước, giặt giũ. Trời ơi, nàng như thấy viễn cảnh thê t.h.ả.m tự lo liệu việc nhà .

Suy nghĩ của Vạn di nương bay tận chín tầng mây. Nàng nhớ lúc Tần Lưu Tây ép nàng học chữ, xem sổ sách, thế nào nhỉ? “Chí ít cũng xem sổ sách để quản lý vốn riêng chứ”. Còn nàng trả lời ? “Mọi việc nha thạo việc lo liệu, chỉ cần xinh .”

bây giờ, nếu thái thái ở đó, nàng theo Tần Bá Hồng, cái gia đình nhỏ của bọn họ, chuyện đối nhân xử thế, giao tế xã giao, chẳng tất cả đều đổ lên đầu nàng ?

Thôi xong !

Nếu lo liệu việc nhà, xem sổ sách đau đầu nhức óc, thì nàng còn thời gian để , để tận hưởng cuộc sống, để duy trì nhan sắc như hoa như ngọc nữa đây?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Vạn di nương cảm thấy cả , ánh mắt ủy khuất một nữa hướng về phía Vương thị.

Thái thái, thương xót cho với!

Nhận ánh mắt cầu cứu của Vạn tiểu đáng thương, Vương thị khẽ ho một tiếng, : “Ở đây còn cửa hàng mứt hoa quả cần trông coi, Vạn di nương cứ ở giúp quản lý . Tiểu Ngũ cũng còn nhỏ, nên xa ruột.”

Tần Bá Hồng: “?”

Nàng thì thôi, còn giữ cả Vạn di nương của ?

Ý là cả nhà năm các nàng vui vẻ sống bên , tống cổ một – cái già về kinh ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-859-noi-di-la-di-lan-huu-lai-bien-mat.html.]

Mặt Tần Bá Hồng chuyển từ xanh sang đen.

ông đang cả nhà cô lập ?

Lưu đày trở về, thê chẳng những nhiệt tình chào đón như ông tưởng tượng, mà còn ý ghét bỏ ông mặt.

Rốt cuộc là sai ở ?

Vương thị dứt lời, Vạn di nương lập tức tiếp lời: “Thiếp theo thái thái.”

Thư Sách

Niềm vui sướng lộ rõ mặt, giấu .

Tạ thị đảo mắt khinh thường, đúng là đồ ngốc phúc của đồ ngốc.

Tào thị lén liếc Vạn di nương với ánh mắt đầy hâm mộ. Người tuy trông vẻ ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cuộc sống vô cùng thoải mái. Là một thị , sinh hai đứa con, dáng nhan sắc vẫn như thiếu nữ đôi mươi, hai mươi tuổi cũng khối tin. Gương mặt chút âu lo, chủ mẫu che chở, con dòng chính cũng kính trọng, hai đứa con ruột tiền đồ.

Vị Vạn di nương , ngoại trừ thiếu cái danh phận chính thất, thì đúng là chiến thắng cuộc đời!

mà, nàng sống thoải mái tự tại như , cần gì để ý đến cái danh hão huyền ? Không thiếu ăn thiếu mặc, đều bao bọc, đời phụ nữ chỉ cần thế là đủ.

Ngược là Tần Bá Hồng, đường đường là chủ gia đình mà vẻ t.h.ả.m hại, cả thê lẫn ghẻ lạnh. Chậc chậc, của đại phòng đúng là kỳ quặc!

Tần Bá Hồng tức đến mức khói bốc đầu, trừng mắt Vương thị: “Nàng là đương gia chủ mẫu, về phủ chủ trì việc nhà thì còn thể thống gì?”

Vương thị bình thản đáp: “Hiện giờ lão thái thái tiên du, lão gia t.ử ở kinh thành, nhị , tam đều về kinh, nhị và tam hỗ trợ quản việc nhà cũng thành vấn đề.”

Lão thái thái còn, chỉ còn mỗi lão gia tử, ai chủ việc nhà mà chẳng .

Cố thị và Tần Bá Khanh , gì. Vấn đề họ bàn bạc . Tay tàn phế, quan nữa, thì cứ tiếp tục quản lý việc vặt trong nhà và đối ngoại như . Hắn cũng tiếp tục theo Triệu quản sự ăn, tích cóp chút của cải cho tam phòng. Như , tuy quan nhưng tiền, cũng thể để cho vợ con chút vốn liếng, và điều kiện nuôi dạy con cái hơn.

Cho nên, việc về Thịnh Kinh , đối với họ cũng chẳng khác biệt gì mấy.

Tần Bá Hồng còn định nổi giận, nhưng ánh mắt của Tần Lưu Tây quét qua, gáy lạnh toát, lập tức im bặt.

Ông thực sự chút sợ đứa con gái !

Tần Lưu Tây hừ nhẹ, thấy Kỳ Hoàng vẫy tay bên ngoài, liền : “Quyết định , định ngày sớm lên đường.”

Nàng bước ngoài, Kỳ Hoàng báo Lan Hạnh đến, khỏi sững sờ.

Lan Hạnh đang đợi ở thiên viện, vẻ mặt đầy lo lắng và tái nhợt. Vừa thấy nàng, liền lao tới.

Tần Lưu Tây nhíu mày, chiếc bình dưỡng hồn đang cầm chặt tay, hỏi: “Lan Hựu biến mất ?”

Chiếc bình trống rỗng, hề chút hồn khí nào. Lan Hựu biến mất một nữa.

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...