Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 858: Đại móng heo trở về bị thê thiếp ghẻ lạnh

Cập nhật lúc: 2025-11-26 03:42:29
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có sự uy h.i.ế.p của Tần Lưu Tây trấn áp, nhị phòng nhanh chóng yên ắng trở . Tạ thị cũng đành c.ắ.n răng nhận kính của Tào thị, coi như thừa nhận “tỷ . Chỉ điều, bà đưa điều kiện là khi nhị phòng phân gia, đích t.ử chiếm tám phần tài sản. Tần Bá Quang cũng dám trái ý bà về chuyện , nghĩ thầm lén lút bù đắp cho con thứ là . Hiện tại quan trọng nhất là vuốt ve cho con cọp nguôi giận.

Nhị phòng thêm , mặt ngoài thì sóng yên biển lặng nhưng bên trong sóng ngầm cuộn trào. Có điều, ai dám càn mặt Tần Lưu Tây, sợ chọc giận nàng thì ban đêm mấy vị khách “vô hình” đến hát ru cho .

Tần Lưu Tây hưởng sự thanh tịnh.

Vì đang trong thời gian giữ đạo hiếu, cái Tết năm nay của Tần gia diễn vô cùng kín tiếng và lặng lẽ. Tuy gọi là đoàn tụ nhưng cũng chỉ ăn một bữa cơm chay đạm bạc coi như ăn Tết. Tần Lưu Tây cũng chẳng để tâm, nàng dẫn hai đồ về đạo quan ở một thời gian, qua chỗ lão đạo Xích Nguyên chơi một lúc, những ngày tháng trôi qua thật nhàn tản và tự tại.

Ngày ngắn đêm dài trôi qua nhanh. Sau rằm tháng Giêng năm Khang Võ thứ 27, Tần Bá Hồng với vẻ mặt phong sương cuối cùng cũng trở về nhà tổ ở Li Thành. Việc đầu tiên ông tế lão thái thái, thắp một ngọn đèn trường minh, đó mới chính thức đoàn tụ với nhà, đặc biệt là vợ con của đại phòng.

Tần Bá Hồng thì kích động, nhưng Vương thị chút phiền lòng. Vạn di nương thì càng vẻ chán đời. Người đàn ông trụ cột trở về, nhưng cảm thấy chẳng tác dụng gì mấy nhỉ?

Trong các con, Tần Minh Ngạn dù cũng chút tình cảm với cha nên còn đỡ. Tần Minh Thuần tuổi nhỏ, cha ruột với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Chỉ Tần Lưu Tây là vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng cho ông sắc mặt .

Tần Bá Hồng dáng chủ gia đình, bèn với Vương thị: “Đứa nhỏ tính tình lạnh lùng quá, bình thường nàng dạy dỗ nó ?”

Vương thị nhạt nhẽo đáp: “Con bé lớn , lớn lên ở đạo quan, sư phụ dạy dỗ , cũng chẳng gì để dạy. Còn về tính nết, nó cái bánh quẩy, nắn là nắn ngay.”

Tần Bá Hồng: “......”

Là ảo giác của ? Sao giọng điệu cứ như đang móc máy ?

Tần Bá Hồng ho một tiếng: “Mấy năm nay vất vả cho phu nhân , còn ở bên cạnh mẫu tận hiếu tống chung.”

“Làm con dâu, đó là việc nên .” Ánh mắt Vương thị ấm áp hơn.

Tần Bá Hồng: “Ừ.” Hắn sắc trời bên ngoài, thấy tay Vương thị đặt bàn nhỏ liền sờ soạng qua: “Phu nhân, trời tối ...”

Vương thị rụt tay về, : “Lão gia, trời còn sớm, khỏe. Vết thương của Ngạn Nhi tuy còn đáng ngại nhưng rốt cuộc vẫn lành hẳn, dặn dò nó ngâm t.h.u.ố.c tắm. Hay là qua chỗ Vạn di nương nghỉ ngơi ?”

Đồ móng heo, về thành thật, ăn đòn chắc!

Tần Bá Hồng chút khó xử, bà một cái. Thấy bà nhạt, đuôi mắt xuất hiện nếp nhăn, làn da cũng chùng xuống. Hai năm giày vò, vợ tào khang cuối cùng cũng nhuốm màu phong sương.

Ông dậy : “Vậy nàng xem qua Ngạn Nhi nghỉ ngơi sớm .”

Vương thị mỉm gật đầu. Đợi ông khuất, bà mới thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ, ông cũng giống lão nhị mang theo khác về, nếu thì bà càng đỡ lo nghĩ. Chỉ điều khó cho Uyển Nhu . Thôi, ngày mai tặng nàng một hộp ngọc trai để bù đắp .

Vạn di nương thấy Tần Bá Hồng đến thì ngẩn . Người nên ở bên chỗ thái thái , tới chỗ nàng gì?

Tần Bá Hồng thấy nàng mặc đồ trắng, tướng mạo và dáng vẫn như xưa, ánh mắt trong trẻo thuần lương, trong lòng liền vui vẻ vài phần, : “Hai năm gặp, Nhu nhi vẻ gầy chút, là vì phu quân mà trằn trọc khó ngủ ? Nàng yên tâm, ở bên cũng , tuy chịu chút khổ cực nhưng cũng vượt qua .”

“Đâu , ngủ ngon, tối nào cũng mộng mị gì, một giấc tới sáng, khi còn dậy muộn chứ.” Vạn di nương trả lời thật thà.

Tần Bá Hồng nghẹn họng, tiến lên nhéo tay nàng, trách yêu: “Vẫn hổ như nhỉ?”

Vạn di nương ông, thầm nghĩ lưu đày đầu óc hỏng , hiểu tiếng thế nhỉ?

“Ngài tới chỗ gì? Ngài về, chẳng nên ở bên thái thái ?”

Tần Bá Hồng ấn nhẹ trán nàng, giọng điệu đầy vẻ trêu ghẹo sến súa: “Ta mà sang bên thái thái thật thì nàng nhè cho xem.”

Vạn di nương nhíu mày, nghiêm túc : “Lão gia, trẻ con lên ba, vì ngài ở phòng thái thái mà nhè? Ngài và thái thái là vợ chồng kết tóc, ngài ở phòng tỷ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai dám gì? Thiếp tuy ngốc, nhưng chút đạo lý vẫn hiểu.”

Tần Bá Hồng: “!”

Ta thấy nàng ngốc, nàng là đần!

Haizz, chuyện với nha đầu ngốc gì chứ, trực tiếp ngủ là xong!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-858-dai-mong-heo-tro-ve-bi-the-thiep-ghe-lanh.html.]

Tần Bá Hồng kéo tay Vạn di nương về phía giường: “Thái thái nghỉ ngơi , chúng cũng ngủ sớm .”

Vạn di nương hiểu , cả chút kháng cự. Tên đại móng heo ngủ với nàng đây mà!

Lúc mới về thấy ông lóc như sắp ngất , còn tưởng ông vì lão thái thái mà giữ thanh tịnh, hóa chỉ là bộ tịch. Uổng công ông là con cả!

Vạn di nương liếc mắt , phát hiện bụng ông chảy xệ, ánh mắt cũng kém .

Lão gia tàn tạ thế , còn già nữa, chẳng lẽ định lấy nàng để "thải âm bổ dương"?

Nàng thể từ chối ?

“Sao ?”

Vạn di nương gượng , bắt đầu cởi đai lưng. Thôi kệ, tất cả những gì nàng đều là do ông cho, ông "thải" một chút âm cũng coi như trả nợ .

“Để tự .”

Tần Bá Hồng thấy nàng giật mạnh đai lưng, cởi phăng áo ngoài vật giường, khóe miệng khỏi giật giật.

Chỉ là ngủ một giấc thôi mà, gì mà bày cái bộ dạng như tráng sĩ c.h.ặ.t t.a.y thế ?

Trong khi bên Vạn di nương đang "vỗ tay vì tình yêu", thì trong phòng Tần Minh Thuần, hai em đang thì thầm to nhỏ.

“Cha về , tam ca cũng ở đây, còn đại tỷ tỷ nữa. Sau cả nhà chúng sẽ thương yêu .” Tần Minh Thuần vui vẻ : “Tam ca, vui ?”

“Ừ.” Tần Minh Ngạn đáp: “Sau để cha dạy để học nhé.”

“Hả? Đệ mà.” Tần Minh Thuần khó hiểu: “Sao để cha dạy?”

“Cha cũng là từng đỗ tiến sĩ, cha sẽ dạy những thứ mà . Tiểu Ngũ, học hành chăm chỉ, đại phòng chúng rạng rỡ tổ tông là nhờ cả đấy.”

Tần Minh Thuần bật dậy trong bóng tối: “Tại chứ? Ca mới là đích trưởng t.ử mà.”

Tần Minh Ngạn kéo xuống, đắp chăn , : “Ca từng thương, sức khỏe e là chịu nổi nỗi khổ của khoa cử. Hơn nữa, còn nợ đại tỷ mười vạn lượng, ăn buôn bán kiếm tiền thì lấy gì trả tỷ ? Chỉ quan thôi thì bao giờ mới trả hết?”

“Huynh buôn ?”

“Không, ca một phá án như thần, chuyên giải quyết những vụ án kỳ lạ hóc búa. Khi danh tiếng vang xa, ai mời thì bỏ nhiều tiền mới .” Tần Minh Ngạn nheo mắt tính toán: “Cho nên, vì món nợ với đại tỷ, coi như ca ký giấy bán , còn cách nào khác. Trọng trách rạng danh đại phòng đành đặt lên vai , bằng lòng giúp ca ?”

Tần Minh Thuần “a” một tiếng. Tuy gì sai, nhưng cứ cảm thấy chỗ nào đó đúng lắm.

Tần Minh Ngạn đứa em ngốc nghếch lừa tròng, thầm trong bụng. Cuộc sống bây giờ thật sự quá sung sướng mà.

 

 

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

Loading...