Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 857: Đại tiểu thư không thể chọc vào
Cập nhật lúc: 2025-11-26 02:08:22
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Tần lão thái thái an táng phần mộ tổ tiên, tang lễ cũng chính thức hạ màn. Người nhà họ Tần ai nấy đều như lột một lớp da, chỉ gầy một vòng mà sắc mặt cũng tiều tụy. May mà Tần Lưu Tây ở đây, nên ai vì lo liệu tang sự mà đổ bệnh, chỉ là sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần thì tránh khỏi.
Người , sân của lão thái thái trở nên trống trải, còn bóng dáng quen thuộc. Tuy rằng chút buồn bã, nhưng ai cũng hiểu, sinh lão bệnh t.ử là quy luật tự nhiên, sẽ ngày .
Đinh ma ma hoang mang. Bà là của lão thái thái, giờ chủ nhân , bà thích, cũng chẳng nơi nào để . May mà Vương thị Tần gia sẽ phụng dưỡng bà đến cuối đời, bà mới yên tâm ở Tần gia.
Tiễn lão thái thái xong, các phòng đóng cửa , việc ai nấy , kẻ tình cảm thì tình cảm, kẻ tính sổ thì tính sổ...
Và , họ đ.á.n.h !
Tần Lưu Tây đang ở trong viện của Vương thị, cách đó xa mà vẫn thấy tiếng la hét chói tai của Tạ thị. Nàng nhíu mày, tỏ vẻ cực kỳ vui.
Vương thị thấy nàng nhíu mày, thở dài một , : “Để xem .”
Dù bà cũng là chị dâu cả, chuyện thể giải quyết.
“Con cùng .” Tần Lưu Tây dậy.
Vạn di nương : “Con là phận con cháu, đừng xen chuyện trong phòng của nhị thúc con, kẻo nhị thẩm .”
Thư Sách
“Di nương con cũng lý, qua đó xem một chút là .” Vương thị xong cũng thấy , bèn khuyên vài câu.
Tần Lưu Tây cũng dây mấy chuyện rắc rối , liền : “Cũng , cứ bảo họ là nếu còn ồn ào thì cả phòng kéo về Thịnh Kinh mà cãi.”
Dù lão thái thái mất, Tần Nguyên Sơn vẫn còn quan, chắc chắn sẽ về Li Thành ở hẳn, cũng thể sống một ở Thịnh Kinh. Những sớm muộn gì cũng trở về đó.
Vương thị gật đầu, nhanh chóng sang phía nhị phòng. Tiếng cãi vã ầm ĩ, chỉ thấy tiếng mắng c.h.ử.i xen lẫn tiếng lóc của Tạ thị.
“Ngươi còn mặt mũi mà ? Nếu do ngươi chăm sóc chu đáo thì nương cũng sớm như . Ta hưu ngươi đuổi về nhà đẻ là ngươi thắp nhang cảm tạ đấy, bằng trị ngươi cái tội bất hiếu và khắt khe với chồng, ngươi tưởng ngươi sống yên chắc!” Tần Bá Quang tức giận quát.
Tiếng của Tạ thị khựng , bà gào lên: “Ngươi đúng là kẻ tán tận lương tâm! Ngươi cứ ! Ngươi bỏ mặc chuyện hôn nhân đại sự của mấy đứa con đích t.ử đích nữ, chỉ lo đỡ cho bên ngoài, xem mấy đứa con vợ lẽ của ngươi phong cho ngươi cái chức lão thái gia !”
Phan di nương kéo con trai , hận thể chạy ngay ngoài, một chút cũng dính dáng chuyện .
Tần Minh Mục lén nắm tay bà một cái, trao cho bà ánh mắt trấn an.
Tào thị vác cái bụng bầu, mặt còn hằn hai vệt đỏ, giọng đầy ủy khuất : “Đại tỷ, đều là một nhà, hà tất cãi gì? Tỷ cũng đừng khó nhị gia, cũng thế vị trí của tỷ, cũng phá hoại cái gia đình . Muội là thành tâm thành ý gia nhập, cùng trở thành một nhà. Người gia hòa vạn sự hưng, chúng sống hòa thuận vui vẻ chẳng hơn ?”
“Phi! Đồ hồ ly tinh lẳng lơ, chồng c.h.ế.t liền bám lấy chồng bà mà hút máu, đồ hổ!” Tạ thị phỉ nhổ mặt ả, giọng the thé: “Nói thì hơn hát, ngươi chắc là con hát trong lầu xanh chứ gì? Chứ đàng hoàng ai tằng tịu với đàn ông khi mai mối?”
“Tạ thị!” Tần Bá Quang quát lớn.
Tào thị kéo tay ông , : “Đại tỷ, cũng là con nhà lành. Chỉ là đây trượng phu đá đè c.h.ế.t ở hầm mỏ, mới theo nhị gia. Tỷ tằng tịu mai mối, cái nhận. Lúc ở Tây Bắc, cả nhà đàn ông con trai, cơm nước trong nhà đều do một tay lo liệu. Lúc lão gia t.ử ốm đau, cũng từng hầu hạ t.h.u.ố.c thang, coi như tròn chữ hiếu. Văn thư nạp kịp , cũng là vì về đây kính đại tỷ mới , chuyện dù là lão gia t.ử ở đây cũng gì để .”
Phan di nương những lời , ngẩng đầu Tào thị một cái, con trai . Thấy khẽ gật đầu, bà cúi xuống, khẽ thở dài. Vị Tào thị năng đấy, còn nắm thóp nhị gia, tâm cơ dạng , Tạ thị đối thủ của ả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-857-dai-tieu-thu-khong-the-choc-vao.html.]
Nhất là khi lão gia t.ử thừa nhận, ả đang mang thai, cái văn thư lương chắc chắn sẽ cấp, Tạ thị ngăn .
Quả nhiên Tạ thị tức điên lên, : “Ngươi đừng mà ba hoa chích chòe! Tóm là chủ mẫu, cái gật đầu của , cả đời ngươi đừng hòng bước chân cửa nhà .”
Tào thị sang Tần Bá Quang, ông liền : “Vậy thì ngươi cút về nhà đẻ .”
Tạ thị kích động đến phát điên, gào lên lao định cào cấu. Tần Bá Quang vội vàng ngăn , khách khí đẩy mạnh một cái. Tạ thị mất hết lý trí, túm lấy Tào thị định đ.á.n.h .
Vương thị đến nơi, thấy thế vội chạy can ngăn, suýt nữa cũng bà cào trúng mặt. May mà phía kéo một cái, nếu thì mặt mũi tiêu tùng . Tuy , mu bàn tay bà vẫn cào một vệt máu.
“Đều loạn đủ !” Tần Lưu Tây quát lên một tiếng chói tai.
Cả căn phòng im bặt.
Tần Lưu Tây Vương thị , thấy bà mới thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ may mà yên tâm nên theo, nếu thì vạ lây chính là mẫu .
Thấy Tần Lưu Tây đến, Tào thị sợ hãi rụt trốn lưng Tần Bá Quang. Ả sợ vị đại tiểu thư , tuyệt đối thể chọc .
Tần Bá Quang cũng sợ. Những thủ đoạn của đứa cháu gái thứ mà phàm như họ thể so bì . Đều tại mụ Tạ thị ngu ngốc chọc giận nó.
Tạ thị vốn định mẩy, nhưng bản lĩnh quỷ thần khó lường của Tần Lưu Tây, bà cũng chẳng dám ho he gì.
“Ngôi nhà cũ sớm thuộc về . Giờ Tần gia giải oan, lão thái thái cũng mất, nhà cửa ở kinh thành cũng bồi thường trả . Các cãi thì cút về Thịnh Kinh mà cãi, đừng biến phủ của thành cái chợ vỡ, ầm ĩ yên!” Tần Lưu Tây lạnh lùng vô tình .
Lời dứt, thở của Tần Bá Quang khựng . Ông định đây là nhà tổ, dựa mà một con ranh con như ngươi đòi đuổi . khi chạm ánh mắt đen láy sâu thẳm của Tần Lưu Tây, ông cứng họng dám thốt nửa lời.
Ông nhận thua!
Tạ thị cũng định gì đó, Tần Lưu Tây liền chặn họng: “Bà cứ tiếp tục loạn , kết cục sẽ chẳng gì . Tần Minh Nguyệt bọn chúng cũng đừng hòng tiền đồ . Giữ đạo hiếu một năm xong, nó còn mai xuất giá đấy!”
“Nương...” Trong mắt Tần Minh Nguyệt ngập nước.
Tạ thị nghẹn họng, ấm ức : “Dựa cái gì mà chịu...”
Tần Lưu Tây khẩy: “Dựa cái mạng bà , sống điều, thu liễm, càng thời thế, cho nên bà mới ngày hôm nay.”
Nói xong, nàng sang Tào thị: “Còn cả ngươi nữa. Đã bước chân cửa Tần gia thì phận. Nếu cho trong nhà gà bay ch.ó sủa, một góa phụ như ngươi đuổi khỏi Tần gia, thì ngày tháng của ngươi cũng chẳng khá khẩm gì !”
Tào thị vội vàng tỏ thái độ: “Đại tiểu thư, chỉ chốn dung , nơi nương tựa thôi, tuyệt đối dám sinh sự.”
Tần Lưu Tây thầm nghĩ, nếu ngươi giấu bớt cái vẻ tinh ranh trong đáy mắt thì còn tin một chút. tính toán, tự nhiên cũng hiểu rõ tình thế hơn Tạ thị, thế nào mới lợi cho bản . Vì điểm , ả sẽ dám cho nhị phòng loạn tung lên , bởi nếu nhị phòng gặp họa, ả cũng chẳng lợi lộc gì.
“Ra giêng thì chuẩn về kinh . Giữ đạo hiếu thì ở cũng như , Thịnh Kinh mới là sân nhà của các . Còn ngôi nhà cũ , là của !”
Tần Lưu Tây bỏ câu đó đầu bỏ .
Mọi đều ngẩn . Đây là... thật sự đuổi bọn họ !