Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 848: Nhắn với quan chủ, Thanh Cốc Tử đã chết

Cập nhật lúc: 2025-11-26 00:20:55
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đưa Ngọc Trường Không về Ngọc thị, Tần Lưu Tây can dự thêm chuyện nội bộ của gia tộc . Những việc liên quan đến Huyền môn, thường giải quyết thì Huyền môn nhúng tay là lẽ thường tình. những chuyện phàm trần thế tục, nàng hứng thú tham gia.

Thứ nhất, mục đích nàng đến Ngọc thị đạt . Thứ hai, nếu Ngọc Trường Không các lão tổ tông giúp đỡ trấn áp mà vẫn kiểm soát Ngọc thị, thì còn ăn gì nữa? Chi bằng sớm dứt áo , tiếp tục một quý công t.ử nhàn tản cho .

Ừm, nàng tuyệt đối sẽ thừa nhận chuyện chủ yếu đến đây vì cây Hồi Dương Thảo, chỉ vì một cái trận đồ hài cốt mà quậy tung Ngọc thị đến long trời lở đất, trong lòng cũng vài phần chột .

, thừa nhận! Đó là do Ngọc thị xui xẻo... , là do vận của họ đến lúc rơi xuống khỏi thần đàn mà thôi!

Nếu thì giải thích thế nào về việc một cái trận đồ hài cốt xuất hiện mười mấy năm , lôi nhiều chuyện động trời đến thế?

Rõ ràng tất cả đều là ý trời định!

Ngọc Trường Không cũng giữ Tần Lưu Tây . Chuyện của Ngọc thị đang như lửa cháy đến chân mày, giải quyết dùng thủ đoạn sấm sét. Còn những kẻ cũng cần xử lý triệt để.

Hắn giữ , nhưng quét một vòng quanh bảo khố, gói ghém ít d.ư.ợ.c liệu quý hiếm biếu Tần Lưu Tây, kèm theo vài cuốn sách cổ chính tông.

“Ta án oan của Tần gia giải, mấy cuốn sách cổ cầm về xem bọn trẻ trong nhà dùng . Ngoài , nếu đưa trong nhà đến tộc học Ngọc thị cũng . Người bề của Ngọc thị hành xử chẳng , nhưng các thầy dạy trong tộc học đều là tài thực học, các môn học cũng đa dạng, đều là những bí kíp truyền ngoài.” Ngọc Trường Không : “Ta nhớ chi của hai ?”

Hắn dự định mở rộng tộc học, thu nhận học trò từ bên ngoài chứ chỉ chú trọng con cháu trong tộc như .

Thư Sách

“Ừ, một đứa bái sư, là Đường sơn trưởng ở Li Thành. Đứa còn lưu đày, thương, vẫn đang dưỡng thương. Con đường của nó lẽ sẽ khác, chắc sẽ theo con đường khoa cử chính thống, cứ để xem .” Tần Lưu Tây : “Lão thái thái trong nhà sắp qua khỏi. Tần gia biến cố lên thì còn xem tương lai thế nào, vội .”

Ngọc Trường Không sững sờ, thấy vẻ mặt nàng quá bi thương, bèn : “Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ cho báo một tiếng.”

Tần Lưu Tây đáp ưng thuận, : “ , sự xuất hiện của trận đồ hài cốt chút cổ quái. Huynh tìm thấy nó như thế nào, nó xuất hiện , cần điều tra kỹ lưỡng.”

“Được, sẽ truyền tin cho .”

Tần Lưu Tây để cho Ngọc Trường Không vài lá bùa, trong đó một lá khai nhãn phù (bùa mở mắt âm dương), định để dùng lúc thích hợp. Ví dụ như để cùng thấy các lão tổ tông hiển linh chẳng hạn, như thế sẽ dễ hành sự hơn.

Sau khi đưa bùa, Tần Lưu Tây rời khỏi Ngọc thị. Nàng về Li Thành ngay mà dùng thuật súc địa thành thốn thẳng đến Bảo Hoa Quan.

Còn Ngọc Trường Không thì trở trong tộc, thẳng đến chỗ Ngọc tộc trưởng. Thấy ông giường, sắc mặt trắng bệch, tinh thần uể oải, thực sự trở thành một ông lão gần đất xa trời, khỏi nhếch môi mỉa mai.

Cả đời toan tính quá thông minh, rốt cuộc hại chính , cuối cùng chỉ còn công dã tràng. Không trong lòng ông đang nghĩ gì?

Ngọc tộc trưởng thấy , đôi mắt già nua đục ngầu lóe lên một tia sáng. Miệng ông , cổ họng phát tiếng khò khè như cái bễ lò rèn cũ kỹ.

“Ông ? Thanh Cốc T.ử chỉ mổ sống nấu sống cha , mà còn giam cầm linh hồn họ trong trận bàn, biến họ thành lệ quỷ. Nếu cha vẫn còn giữ chút lý trí cuối cùng, thì giờ đây chuyện với ông .”

Ngọc tộc trưởng cứng đờ , ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.

Ngọc Trường Không tiếp: “Giờ thì , Thanh Cốc T.ử c.h.ế.t. Cha cũng hồn phi phách tán. Ta mang hài cốt họ về, mà chôn cất họ tại chốn đào nguyên . Gia đình ba chúng , từ nay về sẽ ai chôn trong mộ tổ Ngọc thị nữa.”

Thân thể Ngọc tộc trưởng run lên bần bật.

“Ông cần gì vẻ như thế? Ngôi mộ gió vốn dĩ cũng chẳng mộ phần thực sự của họ, mà là nơi tội ác. Vốn dĩ ông cũng định cho họ chôn cất t.ử tế trong mộ tổ. Giờ bày cái bộ dạng nỡ , là thấy áy náy diễn vai cha nhân từ? Ông thấy ghê tởm ?”

Ngọc Trường Không lạnh lùng : “Ông tự cho rằng việc hy sinh con trai ruột là vì mạch m.á.u danh dự mấy trăm năm của Ngọc thị, là hành động hiên ngang lẫm liệt. thực chất , ông chỉ vì tư tâm của bản . Ông sợ c.h.ế.t, ông tham quyền cố vị, nên tiếc tin những tà ma ngoại đạo đó. Ông yên tâm , ông nhọc công toan tính như , sẽ thành cho ông. Thiếu quan chủ , tuổi thọ cướp rơi ông, thì đó là của ông, ông sẽ sống thật lâu thật dài. , chỉ thế mà thôi.”

Sống, đôi khi còn đau khổ hơn cái c.h.ế.t.

Ngọc tộc trưởng lưng bỏ chút lưu tình, cổ họng ngọt lịm, phun một ngụm m.á.u tươi, gương mặt càng thêm héo hon.

Ngọc Trường Không lặng cửa một lúc, ngước bầu trời chuyển sang màu xám xịt, thở hắt một chậm rãi rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-848-nhan-voi-quan-chu-thanh-coc-tu-da-chet.html.]

Trời của Ngọc thị, đến lúc đổi .

Đang là buổi sáng, thời tiết tuy giá lạnh nhưng hương khói ở Bảo Hoa Quan hề thưa thớt. Tần Lưu Tây đại điện, khách hành hương qua dâng hương quỳ lạy. Nàng thầm nghĩ mấy chục năm nay, tuy Đạo môn hưng thịnh bằng Phật môn, nhưng ở một nơi danh tiếng, hương khói vẫn hề thiếu.

Bảo Hoa Quan ở Thanh Châu nổi danh ngang hàng với Thanh Lam Quan, hiện giờ hương khói thịnh vượng thế quả sai. Chỉ thái độ của đạo quan đối với những kẻ như Thanh Cốc T.ử là thế nào?

Tần Lưu Tây bước đại điện, tìm một tiểu đạo sĩ, thẳng vấn đề, gặp quan chủ.

Tiểu đạo sĩ xong liền bật . Ngươi là ai chứ? Nói gặp quan chủ là gặp ngay ? Ngươi phận gì?

Thấy ánh mắt khinh thường của tiểu đạo sĩ, Tần Lưu Tây vẫn khách khí : “Không gặp quan chủ cũng . Cho hỏi nơi tu hành của Thanh Cốc T.ử ở , ghé thăm một chút.”

Vừa đến tên Thanh Cốc Tử, sắc mặt tiểu đạo sĩ liền đổi, : “Thanh Cốc T.ử còn là của đạo quan chúng nữa, ngươi tìm nhầm chỗ .”

“Phải ? Sao thấy ngươi vẻ chột thế nhỉ?” Tần Lưu Tây như .

“Ngươi!”

Tần Lưu Tây nhạt: “Ta đến gây sự, chỉ là chút ân oán với Thanh Cốc Tử, đến xác minh một chút thôi.”

Tiểu đạo sĩ thầm nghĩ: Ngươi chuyện mâu thuẫn thế, ân oán mà còn bảo đến gây sự?

“Thế , ngươi nhắn với quan chủ nhà ngươi một tiếng, bảo là Thanh Cốc T.ử c.h.ế.t . Xem ông gặp ?”

Tiểu đạo sĩ kinh ngạc trừng lớn mắt: “Ngươi cái gì?”

Cái gì gọi là Thanh Cốc T.ử c.h.ế.t?

Hắn định mắng một câu đừng bậy, nhưng thái độ của Tần Lưu Tây, giống đang đùa mà vô cùng nghiêm túc.

Tiểu đạo sĩ dám suy đoán lung tung, bèn : “Ngươi chờ ở đây.”

Tần Lưu Tây gật đầu vui vẻ. Thấy vội vã rời , nàng quanh một vòng. Đại điện thờ Bắc Ngũ Tổ, tượng đều dát vàng và linh khí. Nàng lấy hương từ bàn thờ bên cạnh, kính cẩn thắp một nén tâm hương cắm ngay ngắn lư hương.

Tiểu đạo sĩ nhanh. Thấy Tần Lưu Tây đang dâng hương, chờ một bên. Đợi nàng thắp hương xong, mới : “Đạo hữu mời theo bần đạo.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...