Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 847: Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt

Cập nhật lúc: 2025-11-25 23:22:18
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Cốc T.ử tự bạo.

Sắc mặt Tần Lưu Tây cực kỳ khó coi. Thứ nhất là vì tin tức nàng thăm dò , thứ hai là vì nàng nhắc đến cái tên Hủy La thì Thanh Cốc T.ử liền tự bạo, hồn phi phách tán còn một mảnh.

Cái tên chẳng lẽ là một loại cấm chế? Chỉ cần nhắc tới, những kẻ tự xưng là tay sai sẽ lập tức kích hoạt cơ chế tự hủy để ngăn chặn khả năng tiết lộ bí mật?

Trước đó là một Xích Chân Tử, giờ thêm một Thanh Cốc T.ử xuất từ danh môn chính phái. Hắn cướp đoạt khí vận, mưu đồ cho Ác Phật, việc chỉ mới diễn trong mười năm nay. Căn cứ theo lời Ngọc tộc trưởng, sự việc bắt đầu từ đời tổ tông hơn ba mươi năm .

Như , khi Hủy La còn giam cầm ở Cửu U, bắt đầu bố cục từ vài thập kỷ , thậm chí còn sớm hơn?

Và rốt cuộc bao nhiêu kẻ như Thanh Cốc T.ử đang tiên phong cho ? Bọn chúng đang ẩn nấp ở ?

Ngay cả danh môn chính đạo như Bảo Hoa Quan, liệu bao nhiêu phần sự thật?

Tần Lưu Tây sa sầm mặt mày.

Khó giải quyết thật, phiền phức quá mất!

“Hắn... c.h.ế.t hẳn ?” Ngọc Trường Không bước đến bên cạnh Tần Lưu Tây, ngước bầu trời đêm hư vô, đáy mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đìu hiu.

“Ừ.” Tần Lưu Tây ngẫm nghĩ giải thích thêm một câu: “Hắn khó đối phó, trong Huyền môn, đối thủ của , cho nên...”

Không thể tự tay kết liễu kẻ thù, trong lòng chung quy vẫn sẽ dễ chịu.

Ngọc Trường Không : “Không , vẫn còn những kẻ khác mà.”

Thư Sách

Tần Lưu Tây nhớ đến đám Ngọc tộc trưởng, đầu , thấy mặt còn chút ôn nhu nào, bèn thầm thắp cho đám một ngọn nến trong lòng.

Tự cầu phúc thôi.

“Chúng thu liễm hài cốt cha nhé? Chỉ là chuẩn sẵn quan tài.”

Ngọc Trường Không về phía hang đá, : “Mười năm , gia đình ba chúng từng sống ở đây. Phía một sơn cốc cảnh sắc vô cùng xinh , đỉnh núi còn dựng một cái vọng lâu, nơi đó thể ngắm biển mây, thể ngắm mặt trời mọc. Có thể nơi chính là thế ngoại đào nguyên của chúng . Họ c.h.ế.t ở đây, linh hồn cũng tan biến ở đây, thì chôn cất tại đây . Còn phần mộ tổ tiên... về cũng .”

Tần Lưu Tây sửng sốt một chút: “Không chôn ở mộ tổ ?”

Ngọc Trường Không lắc đầu: “Không về đó nữa. Cha chắc cũng chẳng chôn cốt ở mộ tổ Ngọc thị , và tương lai cũng .”

Hắn về phía hang đá, cởi áo khoác ngoài trải đất, quỳ lạy hài cốt cha , đó mới tự bước xuống bậc đá dẫn trong hang. Hắn tách hai bộ hài cốt mà cẩn thận đặt cả hai lên chiếc áo, gói ghém kỹ lưỡng bế lên, về phía đỉnh núi.

Tần Lưu Tây theo . Lên đến đỉnh núi, quả nhiên thấy một cái đình dựng bằng gỗ.

Gió núi đỉnh lạnh thấu xương, tuyết trắng phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

Nhờ ánh tuyết, Tần Lưu Tây thể rõ cảnh vật trong đêm. Nàng quanh một vòng, bấm đốt ngón tay tính toán chỉ một vị trí: “Chỗ là một huyệt cát ().”

Ngọc Trường Không cảm ơn, đặt bọc hài cốt xuống đất, tìm một tảng đá dẹt sắc cạnh bắt đầu đào huyệt.

“Để cho.” Tần Lưu Tây định tiến lên giúp đỡ.

“Không cần, để tự .”

Thấy bắt đầu đào đất, Tần Lưu Tây dứt khoát xếp bằng hài cốt, niệm Thái Thượng Đạo Quân Thuyết Giải Oan Bạt Tội Diệu Kinh để siêu độ cho vợ chồng Ngọc Thanh Bách.

Tuy rằng họ hồn phi phách tán, nhưng nghi thức siêu độ vẫn nên .

Nàng chắp tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm từng câu kinh văn. Khi Ngọc Trường Không dừng tay, quỳ bên cạnh hố đất, bộ y phục lót trắng toát trông hệt như áo tang của hiếu tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-847-sinh-dong-kham-tu-dong-huyet.html.]

Tiếng kinh văn siêu độ vang vọng giữa đất trời, những bông tuyết rơi xuống từ lúc nào, phủ lên vai hai .

Khi sắc trời sắp chuyển sang màu trắng bạc, Tần Lưu Tây mở mắt , : “Hạ táng .”

Ngọc Trường Không đặt bọc hài cốt cái huyệt mộ đơn sơ nhất trần đời, nắm một nắm đất vàng rải lên, đó mới lấp đất . Hắn nhặt những viên đá xếp thành một nấm mồ nhỏ. Cuối cùng, bẻ một thanh gỗ từ lan can đình, c.ắ.n nát đầu ngón tay, dùng m.á.u lên đó tên của cha .

Sinh đồng khâm, t.ử đồng huyệt. (Sống chung chăn, c.h.ế.t chung huyệt).

Đây là việc cuối cùng thể cho cha .

Cắm tấm bia gỗ mộ, dập đầu chín cái thật mạnh, chăm chú nấm mồ hồi lâu : “Cha, , hai an nghỉ !”

Tần Lưu Tây đốt hai lá bùa thả xuống mộ, một lời.

Không nhắc đến sinh tử, cũng chẳng bàn chuyện luân hồi, bởi vì họ còn khả năng luân hồi nữa, cần dùng những lời sáo rỗng để an ủi .

Trời tờ mờ sáng. Tần Lưu Tây Ngọc Trường Không đang bên cạnh với vẻ bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt lướt qua nấm mồ đơn sơ, hỏi: “Ta tưởng chỉ an táng tạm thời. Nhìn bộ dạng , định sẽ cải táng, liễm cốt nhập quan đàng hoàng ?”

Ngọc Trường Không một tay chống lên đầu gối, một tay đặt lên những viên đá nấm mồ, : “Không cần . Trần về với trần, đất về với đất. Nếu ngay cả linh hồn họ cũng tan biến giữa trời đất , thì hà tất để ý đến nắm xương tàn? Ta tin rằng, nơi chính là chốn về nhất của họ.”

“Huynh... đang tự trách ? Họ sẽ trách .” Tần Lưu Tây an ủi một cách khô khan: “Họ thà hồn phi phách tán cũng tổn thương đứa con trai duy nhất là . Đó là giới hạn cuối cùng của họ, nên dù khống chế, mặt , họ vẫn giữ tia lý trí cuối cùng.”

Ngọc Trường Không sững , lắc đầu: “Ta hiểu, chỉ là thấy đau lòng mà thôi.”

Đau lòng vì cha c.h.ế.t thảm, càng đau lòng vì khi c.h.ế.t, linh hồn họ cũng giam cầm, luyện hóa thành lệ quỷ. Mười mấy năm qua, chịu bao nhiêu oán hận lớn lao mới biến thành những quỷ vật dữ tợn như .

Ngọc Trường Không vuốt ve nấm mồ, : “Ta đau lòng vì họ là những sạch sẽ thanh cao đến thế, khi c.h.ế.t, linh hồn vấy bẩn. Họ vốn là đôi thần tiên quyến lữ, cuối cùng kết thúc bằng cách thức t.h.ả.m thiết như . Ông trời quả thực quá bất công.”

Tần Lưu Tây trầm mặc một lúc lâu : “Nếu thì cứ .”

Ngọc Trường Không nhạt: “Nước mắt là thứ vô dụng nhất, cũng cần nữa.”

Bởi vì trái tim rơi xuống đất, nhưng vỡ tan tành và trống rỗng.

Hơn một năm qua, mải miết tìm kẻ thù, nhưng càng đào sâu chân tướng thì càng thấy thất vọng tột cùng. Kết quả cuối cùng phũ phàng đến thế: Kẻ thù lớn nhất chính là ruột thịt bên cạnh, là che mắt suốt mười mấy năm, gọi là tổ phụ, kính trọng và ngưỡng mộ suốt mười mấy năm.

Thấy cả toát sát khí, Tần Lưu Tây nhắc nhở: “Huynh đừng chơi cái trò tự hành hạ bản đến c.h.ế.t đấy nhé, đừng biến thành một Thanh Cốc T.ử thứ hai. Tội nghiệt của bọn chúng sẽ cách thanh toán sòng phẳng.”

“Nàng yên tâm, sẽ thế.” Ngọc Trường Không ôn hòa.

Những việc bọn chúng gây , thể để bọn chúng c.h.ế.t một cách thoải mái ? Lẽ bọn chúng từ từ chuộc tội trong địa ngục trần gian.

Hắn sẽ giữ mạng cho những kẻ đó, sẽ từng chút một phá hủy những thứ mà bọn chúng coi trọng nhất, để bọn chúng đau đớn Ngọc thị bước xuống khỏi thần đàn, trở thành những kẻ phàm tục tầm thường. Còn bọn chúng, đừng hòng nghĩ đến chuyện c.h.ế.t một cách thống khoái.

Tần Lưu Tây thêm gì nữa, bó gối bên cạnh .

Gió lạnh vẫn thổi, tuyết ngừng rơi.

Mây mù từ chân núi dâng lên từng chút một, tạo thành một biển mây trắng xóa.

Phía chân trời thẫm xanh bắt đầu ửng lên sắc cam vàng, dần dần đậm hơn. Cho đến khi trời sáng rõ, vầng dương màu cam rực rỡ từ đường chân trời nơi biển mây nhô lên một vành, chậm rãi bốc lên cao.

Cuối đông, bình minh ló dạng ở phương Đông.

Ánh nắng ấm áp phủ lên nấm mồ một tầng vầng sáng dịu dàng. Trong biển mây, phảng phất như bóng dáng một đôi nam nữ đang nắm tay đó.

Ánh mắt Ngọc Trường Không càng thêm thâm trầm.

Loading...