Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 842: Dựa vào đâu mà muốn ta giúp các người cứu vãn?
Cập nhật lúc: 2025-11-25 23:09:02
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió bấc rít gào mang theo cái lạnh thấu xương thổi qua. Đám ma quỷ thì cảm thấy gì, nhưng những sống, đặc biệt là các tộc lão tuổi, đều đông cứng đến mức tay chân tê dại. Nhất là khi gài bẫy, bọn họ lạnh từ xác đến tận trong tâm.
Đối mặt với sự chỉ trích, mắng chửi, thậm chí là roi vọt từ các vị lão tổ tông qua các đời, bọn họ nhận tội, nhưng cũng rõ bản chính là tội nhân của Ngọc thị.
Thế nhưng, bọn họ thực sự gì cả! Sơ tâm của bọn họ thật sự là vì bộ Ngọc thị, gia tộc suy thoái, càng nó lụi bại dần. Ai mà ngờ hành động đó dẫn sói nhà, rước về một kẻ rắp tâm hại như .
Tên thần côn quả nhiên quá độc ác!
Các tộc lão về phía Tần Lưu Tây, nghĩ đến tên Thanh Cốc T.ử . Những kẻ đều cùng một giuộc cả! Bọn họ kìm mà nghiến răng ken két, cũng chẳng là do lạnh do hận.
Ngọc Thừa Kỳ vẫn cố nén giận, hỏi Tần Lưu Tây: “Thiếu quan chủ, hiện giờ những vật nham hiểm tìm , thuật trộm cướp khí vận công đức của Ngọc thị phá giải ?”
“Phá .”
Tại hiện trường, bất kể là quỷ đều thở phào nhẹ nhõm một .
Phá là .
“Có điều, những gì mất thì thể nữa. Hơn nữa, nghiệp chướng mà bọn họ gây đều sẽ tính lên đầu bọn họ. Hiện tại tính, thì xuống âm phủ cũng sẽ tính. Số mệnh của Ngọc thị...”
Tần Lưu Tây xua tay gạt lớp sương mù, về phía khu vực sinh sống của tộc nhân chân núi. Phong thủy đổi, thế cục vốn tàng phong tụ khí nay phảng phất như đình trệ tiến. Đây là chuyện , mà cũng là chuyện .
“Cục diện phong thủy đổi, vận thế tạm dừng, sẽ còn chuyện khí vận cuồn cuộn ngừng trộm đoạt nữa. cũng đồng nghĩa với việc vận thế , trong tộc sẽ xuất hiện nhân vật thành tựu lớn đại công đức. Nếu tộc nhân an phận, còn gây chuyện thị phi, thì sẽ mang đến vận mệnh càng thê t.h.ả.m hơn cho cả tộc.”
Tần Lưu Tây liếc đám tộc lão một cái, tiếp: “Các chỉ thể âm thầm cầu nguyện rằng trong đám tộc nhân kẻ nào nuôi ý đồ đảo loạn thương sinh. Nếu mà thì... ha hả...”
Đến lúc đó, tin rằng một giọt khí vận cũng chẳng còn!
Mọi : "..." Cái điệu "ha hả" là ý gì chứ? Tại bọn họ cảm thấy sống lưng lạnh toát thế !
Tam tộc lão lên tiếng: “Ngươi cũng là thiên sư, nếu thể kham phá loại thuật nham hiểm như , hẳn cũng thể giúp chúng bổ cứu đôi chút chứ?”
, ngươi lợi hại như , hãy chút chuyện mà!
Ngay cả các vị lão tổ tông cũng Tần Lưu Tây với ánh mắt sáng rực đầy hy vọng. Rốt cuộc thì chẳng ai trơ mắt tông tộc của tiêu tùng cả.
Tần Lưu Tây nhạt, chuyển sang lạnh: “Nghiệt do các gây , dựa mà giúp các cứu vãn? Ta thánh mẫu như các , đem cả căn cơ khí vận của nhà dâng tặng cho kẻ khác!”
Đây rõ ràng là sự sỉ nhục và trào phúng trắng trợn!
Mặt các tộc lão đỏ bừng lên chuyển sang tím tái. Bọn họ theo bản năng về phía Ngọc Trường Không: “Trường Không, con cũng là con cháu Ngọc thị!”
Ngọc Trường Không ôm chặt chiếc quan tài nhỏ trong lòng, lạnh lùng : “Từ khoảnh khắc chân tướng, liền hận thấu xương Ngọc thị. Vì cái gọi là khí vận kéo dài, phúc thọ song , các thể đem cha sống sờ sờ hiến tế để 'trồng sinh cơ', còn mặc kệ bọn họ mang luyện trận. Đến mức mà còn giúp các cứu vãn, thì còn mặt mũi nào con của cha nữa? Các , thì hà cớ gì ?”
Hắn vuốt ve chiếc quan tài nhỏ, đặt xuống đất, : “Tiểu Tần, đốt . Bẩn thỉu quá, chắc hẳn cha mong chờ ngày từ lâu .”
Cái gì?
Mọi kinh hãi.
Còn kịp gì, Tần Lưu Tây búng một ngọn lửa rơi xuống đống gỗ t.ử đàn.
Oanh!
Nghiệp hỏa bùng cháy.
Mọi hoảng sợ lùi . Các lão tổ tông Ngọc thị càng cảm thấy thần hồn chấn động, nhao nhao tránh xa. Hắc Vô Thường nuốt nước miếng, cố vẻ trấn định, nhưng lớp áo đen, chẳng ai thấy hai chân đang run lẩy bẩy.
Thư Sách
Tiểu tổ tông đốt là đốt, một chút do dự cũng .
Khi chiếc quan tài nhỏ bốc cháy, đầu tiên cảm thấy như thứ gì đó đứt gãy chính là Ngọc tộc trưởng. Ông hét lên một tiếng thê lương, mái tóc bạc trắng trong nháy mắt, ngất lịm .
Đáy mắt Ngọc Trường Không đau đớn kịch liệt, nhắm nghiền hai mắt.
Các tộc lão sợ tới mức lăn lóc thành một đoàn, chỉ tay Ngọc Trường Không: “Ngươi, ngươi, ngươi...”
Tần Lưu Tây cuốn hết những thứ lấy từ ngôi đại mộ , cùng với con rối cốt và tờ giấy ghi sinh thần bát tự, ném tất cả đống lửa.
Nghiệp hỏa bùng lên cao hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-842-dua-vao-dau-ma-muon-ta-giup-cac-nguoi-cuu-van.html.]
Ở một nơi khác, lão đạo sĩ đang hướng về phía phần mộ tổ tiên Ngọc thị bỗng ngã quỵ xuống đất, liên tiếp phun mấy ngụm m.á.u tươi. Lão ôm lấy trái tim đang co thắt dữ dội, tức giận đến mức khóe mắt nứt .
“Khốn kiếp! Là tên khốn nào dám phá hỏng chuyện của !”
Lời phẫn nộ dứt, lão phun thêm một ngụm m.á.u nữa, những nếp nhăn mu bàn tay , lão hận đến mức nghiến răng ken két. Trong lòng lão càng thêm kinh nghi bất định: Vì phản phệ nặng nề đến thế? Đối phương cái gì?
Lão bấm đốt ngón tay tính toán, đột ngột xoay , bỏ chạy về một hướng khác.
Nghiệp hỏa sẽ cuốn tất cả tội nghiệt.
Tần Lưu Tây bộ dạng già nua gầy yếu của Ngọc tộc trưởng, ánh mắt hề d.a.o động.
“Lão tổ tông các một câu đúng: Những thứ nhờ tà thuật, chung quy đều lai lịch bất chính, sớm muộn gì cũng lấy chỗ khác bù . Tất cả các , một ai trốn thoát .”
Đám tộc lão cứng đờ .
Ngọc Thừa Kỳ lạnh nhạt : “Ngọc Khôn, ngươi xứng đáng tộc trưởng Ngọc thị nữa. Sau khi xuống núi, các ngươi lập tức triệu tập đại hội tông tộc, thoái vị nhường chức cho Ngọc Lệnh Từ.”
Ngọc Trường Không đột ngột ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: “Lão tổ tông, vô tình tiếp nhận chức vụ, cũng tiếp nhận.”
“Ngọc Lệnh Từ, trong lòng con hận, oán. hiện giờ Ngọc thị mục nát, càng cần dẫn dắt để đổi.” Ngọc Thừa Kỳ chằm chằm , : “Chẳng lẽ con cha hy sinh vô ích ?”
Ngọc Trường Không vẻ mặt đầy phản nghịch: “Dù gì thì họ cũng sẽ . Nếu còn lãnh đạo Ngọc thị, dốc hết tâm sức tính toán cho nó, thì đó mới là bất hiếu với họ.”
“Con!” Đứa nhỏ , bỗng nhiên cứng đầu như , thật tức c.h.ế.t mà.
Ngọc Trường Không sợ cơn giận của ông , tiếp tục : “Còn nữa, đây chỉ là lấy tinh phách phụ để trồng sinh cơ. Ngày họ c.h.ế.t, tận mắt chứng kiến bọn họ lóc xương xẻ thịt, đem đun nấu để luyện trận. Hiện giờ linh hồn còn, còn tìm họ, trả cho họ cơ hội thấy ánh mặt trời.”
Các đời lão tổ tông xong đều thấy da đầu tê dại: “Khốn kiếp! Sao chuyện ác độc đến nhường ? Rốt cuộc bọn họ cái gì?”
Các tộc lão rụt cổ vì sợ hãi.
Ngọc tộc trưởng khép hờ đôi mắt, uể oải : “Không tìm thấy . Ta luyện trận, là dối. Không ngươi điều tra là vì ngươi đụng , ngươi...”
Sự căm hận và oán hờn của Ngọc Trường Không tức khắc bùng nổ, hai mắt đỏ ngầu, quát lên: “Sao ông thể chuyện đó? Đó là con trai ruột, là trưởng t.ử của ông mà!”
Tần Lưu Tây vỗ vỗ cánh tay , hiệu đừng hỏi nữa. Hỏi gì khi trong đầu kẻ đó là nước? Tự cho là ở vị trí đó, mưu tính việc đó là đúng đắn, nhưng thực chất chỉ là do tư tâm quấy phá mà thôi.
Ngọc Trường Không chắp tay hành lễ với tất cả các vị lão tổ tông, : “Trường Không bất hiếu, quấy rầy giấc ngủ ngàn thu của chư vị lão tổ tông. Các mời trở về , sẽ đốt nhiều tế phẩm cho các .”
Không chứ? Gây cái họa lớn tày trời thế , đốt chút tế phẩm là giải quyết ?
“Con... con quyết tâm bỏ mặc Ngọc thị ?” Ngọc Thừa Kỳ cau mày. Ông thể khí vận Ngọc Trường Không, cũng chính là chuyển cơ để Ngọc thị tái sinh, nhưng đứa nhỏ buông gánh, chuyện đây?
Ngọc Trường Không liếc Ngọc tộc trưởng và đám với vẻ mặt đầy băng giá: “Ngọc thị mục ruỗng đến mức , sớm nên lụi bại .”