Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 840: Mau, cơ hội mách lẻo đến rồi!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:17:14
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trẻ con đ.á.n.h thường gọi phụ nhà đến bênh vực, nhưng Tần Lưu Tây "biến thái" ở chỗ: Nàng gọi phụ nhà đối phương, mà gọi cả một tập đoàn, kể cả những c.h.ế.t từ đời nào kiếp nào cũng tha. Đây còn là việc ?

Hắc Vô Thường: Ừm, phàm là bình thường thì cũng đến mức biến thái như thế!

Tần Lưu Tây: Đừng hỏi, hỏi thì , mà là ánh sáng chính nghĩa của nhân gian, chói mù mắt ch.ó các ngươi luôn!

Ngọc Trường Không ngẩn . Bao nhiêu năm trôi qua mà các lão tổ tông vẫn đầu thai, là luyến tiếc nhân gian đến lượt?

Nhóm tộc lão run như cầy sấy, lạnh sợ. Tình huống thực sự khiến họ trở tay kịp.

“Hắc đại nhân, ngài triệu hoán chúng lên đây việc gì?” Ngọc Thừa Kỳ, vị tổ tông ngoại tổ của Ngọc thị hơn hai trăm năm , dẫn đầu đám con cháu ma quỷ tiến lên hành lễ.

Hắc Vô Thường vẻ mặt cao ngạo: “Là Thiên sư của Thanh Bình Quan, Bất Cầu Thiếu quan chủ mời các vị lên đây đ.á.n.h con cháu... nhầm, dạy dỗ con cháu.”

Ngọc Thừa Kỳ: “?”

Đại nhân, thứ cho tiểu nhân ngu , ý ngài là gọi lên để đ.á.n.h con cháu ?

Ngọc Trường Không tiến lên quỳ xuống: “Tông t.ử đời thứ 136 của Ngọc thị, Ngọc Lệnh Từ bái kiến các vị lão tổ tông.”

Ngọc Thừa Kỳ , đ.á.n.h giá một lượt gật đầu: “Ừm, ngươi tồi. Tư chất và khí phách của Ngọc thị đều hiển hiện ngươi.”

Cách đó xa, các tộc lão run rẩy quỳ sụp xuống, lắp bắp gọi: “Lão tổ tông...”

Ngọc Thừa Kỳ và các vị tổ tông đầu , thấy họ, ánh mắt biến đổi: “Các ngươi gì? Tại mang nghiệp chướng nặng nề như ?”

Các tộc lão sợ đến mặt cắt còn giọt máu. Nghiệp chướng, chẳng từ ho gì.

Tần Lưu Tây sợ chuyện đủ lớn, bồi thêm: “Đây chính là lý do mời các vị lão tiền bối Ngọc thị lên đây. Lão tiền bối, mấy năm nay ở suối vàng, các vị chẳng lẽ cảm thấy công đức đang dần suy yếu và tiêu tan ?”

Người mang công đức khi c.h.ế.t, xuống địa phủ, ngay cả việc xếp hàng đầu t.h.a.i cũng ưu tiên. Tùy công đức cá nhân mà kiếp đầu t.h.a.i cũng chia ba bảy loại, mệnh mỗi mỗi khác.

Nếu thường kiếp bao nhiêu việc thiện mới đổi kiếp sung sướng. Ngược cũng thế, kẻ ác dù chuyển kiếp cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, hoặc nghèo khổ, hoặc bệnh tật tàn phế, đại ác nhân thậm chí còn đày súc sinh đạo.

Cho nên công đức, dù là khi sống khi c.h.ế.t, đều cực kỳ quan trọng.

Ngọc Thừa Kỳ đương nhiên cảm nhận , nhưng nghĩ c.h.ế.t bao nhiêu năm , suy yếu cũng là chuyện bình thường, nghĩ nhiều, chỉ định dùng chút công đức ít ỏi còn để sớm đầu t.h.a.i cho xong.

hiện tại xem , gì đó .

“Ta căn bản chẳng còn chút công đức nào. Lần , Âm sai đại nhân bằng nửa con mắt, ghét bỏ mặt.” Một ông lão thấp bé tụt phía bỗng lớn tiếng tố khổ, vẻ mặt đầy uất ức.

Mọi sang.

Các tộc lão kinh hô: “Cha!”

Ngọc tộc trưởng nuốt nước bọt. Đó là ông nội của ông , Ngọc Trạch Toàn.

Ngọc Thừa Kỳ từng phò tá một vị đế vương lập nghiệp, tầm và trí tuệ đương nhiên tầm thường. Thấy tình hình , ông lạnh lùng quét mắt đám con cháu bất hiếu một lượt, sang Ngọc Trường Không: “Ngọc Lệnh Từ? Ngươi xem, rốt cuộc là chuyện gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-840-mau-co-hoi-mach-leo-den-roi.html.]

“Mau, cơ hội mách lẻo đến !” Tần Lưu Tây đá nhẹ chân Ngọc Trường Không.

Sắc mặt Ngọc tộc trưởng và các tộc lão biến đổi kịch liệt, hận thể lao lên bịt miệng .

Ngọc Trường Không nâng chiếc quan tài nhỏ lên, kể tường tận cái c.h.ế.t t.h.ả.m khốc của cha , việc mù mười mấy năm hồi phục thị lực và điều tra chân tướng sự việc. Quan trọng nhất là những bí mật động trời mà Tần Lưu Tây vạch trần trong ngày hôm nay. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thế giới quan của sụp đổ.

Thư Sách

Cha đem trồng sinh cơ, đó cùng dùng để luyện trận. Tuy điểm bằng chứng xác thực, nhưng chính miệng Ngọc tộc trưởng thừa nhận họ dùng để luyện trận.

“Thật quá hoang đường! Ngọc thị ngày nay hành xử ác độc đến thế? Khí vận và công đức của Ngọc thị đều nhờ việc thỉnh mệnh cho thiên hạ vạn dân, phò tá minh quân giúp bá tánh an cư lạc nghiệp, tất cả đều đến từ chính đạo. Từ bao giờ dựa tà ma ngoại đạo để mưu cầu cái gọi là khí vận trăm năm? Nực đến cực điểm! Thảo nào mấy năm gần đây luôn cảm thấy hương khói con cháu cúng bái thuần khiết, hóa là do lũ hậu duệ ngu dốt ác độc các ngươi. Các ngươi căn bản xứng mang họ Ngọc, uổng công con cháu Ngọc thị ! Này mấy đứa , xem các ngươi sinh và dạy dỗ con cháu kiểu gì đấy hả? Đồ vô sỉ!”

Tần Lưu Tây sang. Một lão giả nho nhã, tướng mạo chính trực, uy nghiêm đang dậy, chỉ mặt các tộc lão mắng xối xả.

Ngọc Trường Không khẽ với Tần Lưu Tây: “Đó là vị lão tổ tông Ngọc Hiển Chính, mà ngay cả Thiên t.ử cũng dám đối mặt tranh luận ghi trong gia phả.”

Cha và ông nội của đám tộc lão điểm danh vội vàng quỳ xuống tạ tội: “Lão tổ tông, chúng con tội.”

“Khí vận công đức và danh tiếng bao giờ nhờ tà thuật, mà thẹn với trời đất, vì vạn dân, vì thương sinh. Ngọc Hiển Chính lạnh lùng Ngọc tộc trưởng: “Dùng thuật thì thôi , hy sinh ngoài, các ngươi dùng đứa con ưu tú nhất, mang đại khí vận của Ngọc thị để tế cờ. Lẫn lộn đầu đuôi, tự chặt đứt căn cơ, ngu xuẩn hết chỗ ! Ngọc Khôn, hổ dữ còn ăn thịt con, ngươi còn độc ác hơn cả hổ dữ. Ngươi uổng công con cháu Ngọc thị, càng uổng công cha!”

Ngọc tộc trưởng mắng đến mặt còn chút máu, ôm n.g.ự.c lảo đảo, dám thốt nửa lời phản bác.

Đáy mắt Ngọc Trường Không lạnh băng, tâm trạng chút xao động.

“Còn các ngươi nữa, mau! Có tiểu lão Thất cũng các ngươi hại c.h.ế.t vì cái gọi là khí vận Ngọc thị ?”

Các tộc lão im thin thít, ấp úng dám trả lời.

Các vị tổ tông Ngọc thị ai nấy đều thông minh tuyệt đỉnh, thái độ đó còn gì hiểu. Họ tức giận đến run . Con cháu Ngọc thị biến chất đến mức ?

“Giỏi, giỏi lắm! Cơ nghiệp tổ tông vất vả gầy dựng đều các ngươi phá nát. Ngươi, cái tên , lúc tộc trưởng ngươi quản lý thế nào, dạy dỗ con cháu mà để nông nỗi lòng lang sói thế ?”

Ngọc Trạch Toàn mếu máo: “Lão tổ tông, con... con c.h.ế.t sớm, sống còn thọ bằng bọn nó. Trước khi c.h.ế.t con giao cho trưởng t.ử Ngọc Minh Chương mà.”

Hu hu, ông tạo nghiệp gì thế , c.h.ế.t mấy chục năm còn lôi đầu lên mắng vì tội con cháu bất hiếu, nhục nhã quá mất.

“Ngọc Minh Chương ?”

Không ai trả lời.

“Đầu t.h.a.i nhanh thế ?” Mọi ngơ ngác. Bọn họ còn đầu thai, thằng cháu nhanh chân thế?

Hắc Vô Thường tra sổ Sinh T.ử một lát : “Không ghi chép đầu thai.”

triệu hồn cũng lên.

Tần Lưu Tây hừ lạnh một tiếng: “Khỏi cần , đầu thai, triệu hồn cũng , hoặc là luyện thành quỷ, hoặc là hồn phi phách tán . Chắc chắn liên quan đến kẻ thực hiện thuật trồng sinh cơ .”

Các tộc lão và Ngọc tộc trưởng đều biến sắc.

Tần Lưu Tây tiếp tục đổ thêm dầu lửa: “Các vị tiền bối Ngọc thị , các vị hỏi cho kỹ . Phải rằng, chuyện chỉ đơn giản là trồng sinh cơ để mưu cầu khí vận phúc thọ . Thuật pháp thành công, phúc thọ khí vận thật, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là may áo cưới cho khác, Ngọc thị trở thành kho lương cho kẻ khác hưởng thụ mà thôi.”

Loading...