Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 838: Vừa ăn cướp vừa la làng

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:17:12
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Trường Không mở chiếc quan tài gỗ t.ử đàn nhỏ, vật dụng bên trong đập mắt khiến khóe mắt nứt .

Một chiếc áo thêu trúc xanh, một lọn tóc cuộn gọn gàng, hai mảnh móng tay, cùng một bình lưu ly đựng máu. Tất cả gói trong lá bùa ghi sinh thần bát tự, buộc chặt bằng sợi chỉ đỏ.

Ngọc Trường Không tháo lá bùa xem. Bốn trụ bát tự quen thuộc hiện lên khiến đôi mắt đỏ ngầu: “Cha...”

Đầu của sợi chỉ đỏ buộc một con rối hình nhân. Con rối mặc đạo bào thêu hình tiên hạc, tuy già nua nhưng vẫn toát lên vẻ tráng kiện, sống động như thật, tỏa luồng thụy khí (khí lành).

Đó là dấu hiệu cho thấy khí vận chuyển sang con rối.

Ngọc Trường Không chẳng cần xem lá bùa chữ trắng dán lưng con rối cũng nó đại diện cho ai. Con rối điêu khắc giống hệt tổ phụ .

Hắn quỳ sụp xuống đất, cổ họng nghẹn ứ, thốt nên lời.

Tần Lưu Tây xuống chân núi, : “Có đang tới.”

Ngọc Trường Không vẫn bất động: “Cứ để họ đến . Vừa hỏi xem ông thể nhẫn tâm đến thế.”

Hắn lau khóe mắt, hỏi: “Đây là ‘trồng sinh cơ’ ?”

.” Tần Lưu Tây giải thích: “Nếu con rối , chỉ chôn tinh phách của bản quan tài thì đó là cách trồng sinh cơ thông thường. dùng chỉ đỏ buộc chặt thế , đồng nghĩa với việc tạo dây nhân quả. Lại thêm quan hệ huyết thống, khí vận từ việc trồng sinh cơ sẽ chuyển hết sang con rối, từ con rối truyền ngoài. Chẳng khác nào ăn trộm khí vận cả.”

Ngọc Trường Không bật , tiếng bi thương nhưng cũng đầy oán hận: “Thật nực . Người hổ dữ ăn thịt con, nhưng thử bỏ đói nó xem, nó ăn ?”

Tần Lưu Tây đến bia mộ, một chút dùng mũi chân gõ nhẹ, hiệu cho hình nhân giấy tiếp tục đào. Đào mãi cho đến khi lộ vật chôn bia mộ.

“Cái gì đây?” Ngọc Trường Không đờ đẫn hỏi.

Tần Lưu Tây nhặt vật bọc trong bùa chú lên, mở xem. Đó là một bức tranh vẽ chín con cá chép giấy chịu nước chịu lửa, kèm theo một lá bùa Thúc Vận (thúc đẩy vận may).

“Là Cửu Ngư Đồ và bùa Thúc Vận.”

Ngọc Trường Không ngẩn . Nghe thì vẻ vật gì xa, trấn yểm bia mộ?

“Cá chép vốn tượng trưng cho vận may, là cá, đồng âm với ‘dư’ (dư dả), ngụ ý niên niên hữu dư (năm nào cũng dư dả). Vẽ chín con mang ý nghĩa trường cửu. Thêm bùa Thúc Vận nữa thì rõ ràng vận khí kéo dài mãi mãi, là đồ đấy.”

Ngọc Trường Không cảm thấy lời nàng còn ẩn ý khác: “Nàng cứ thẳng .”

Tần Lưu Tây nhạt: “Đồ như , đặt ở long huyệt trồng sinh cơ, thúc đẩy vận khí sinh cơ ngừng sinh sôi nảy nở, đối với Ngọc thị đương nhiên là . đó là với điều kiện kẻ nào ăn trộm.”

Nàng khai Thiên Nhãn, thấy Cửu Ngư Đồ nối với một sợi dây nhân quả vô hình, chỉ về một hướng nào đó. Nàng chỉ tay theo hướng sợi dây: “Ngôi mộ đằng là của ai?”

Ngọc Trường Không ngôi mộ lớn hoa lệ ở vị trí trung tâm, đáp: “Là mộ của lão tổ tông khai tộc Ngọc thị, Ngọc Hành.”

Ngọc Hành là lão tổ tông của Ngọc thị, cũng là bậc thầy đế vương thực thụ. Trong thời loạn lạc, ông dùng tài học và mưu lược phò tá một thủ lĩnh thổ phỉ xuất sơn dã, gầy dựng nên cơ nghiệp từ một đội quân khởi nghĩa, đ.á.n.h giặc xây dựng đất nước, cuối cùng thống nhất bảy nước, lập nên Đại Hưng quốc hùng mạnh nhất thời bấy giờ. Dưới sự phò tá của ông, bá tánh cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp. Công đức của ông vô lượng, lập bài vị trường sinh thờ phụng khắp nơi.

Tần Lưu Tây khẩy: “Lão tổ tông nhà ngươi nếu đầu thai, chắc sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mà đ.á.n.h c.h.ế.t lũ con cháu bất hiếu Ngọc thị mất.”

Ngọc Trường Không: “!”

Hắn tập trung kỹ, thấy kim quang phần mộ tổ tiên mỗi khi di chuyển đều dừng một chút ở ngôi mộ đó, mới cuốn về phía khe nứt .

“Chuyện ?”

“Ngôi mộ của lão tổ tông các e là biến thành trạm trung chuyển công đức . Kẻ bày trận cao tay thật, lách luật Thiên Đạo, biến khí vận công đức thành sự cống hiến tự nguyện. Khá lắm, ý tưởng.”

Ngọc Trường Không: Tuy hiểu lắm nhưng mà thấy tức ách thế ?

Tiếng bước chân hỗn loạn vọng , kèm theo tiếng quát tháo giận dữ khiến hai đầu .

“Ngọc Trường Không! Ngươi to gan thật! Dám dẫn ngoài quấy nhiễu linh tiền bối! Người , bắt lấy nghịch t.ử bất hiếu cho , giải đến Hình đường xét xử!” Một lão giả đầu quát lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-838-vua-an-cuop-vua-la-lang.html.]

Ngọc Trường Không dậy, đối mặt với đám , thần sắc lạnh lùng, hỏi Tần Lưu Tây: “Nàng mang theo mồi lửa ?”

“Sao thế? Muốn phóng hỏa ?” Tần Lưu Tây nhướng mày.

Ngọc Trường Không : “Nếu đốt chiếc quan tài gỗ t.ử đàn thì hậu quả sẽ thế nào?”

“Đương nhiên là phá vỡ thuật pháp, khí vận sẽ còn cuồn cuộn dứt như nữa. Hơn nữa, cả thi thuật và thụ hưởng đều sẽ phản phệ.” Tần Lưu Tây khoanh tay n.g.ự.c đáp.

Ngọc Trường Không liếc Ngọc tộc trưởng, thấy trong mắt ông ánh lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi, xen lẫn nỗi đau khổ khó . Ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Lát nữa lệnh , đốt .”

Tần Lưu Tây nhún vai: “Được thôi.”

“Ngọc Trường Không! Còn mau bỏ quan tài cha ngươi xuống, thúc thủ chịu trói?” Mấy vị tộc lão thấy chiếc quan tài nhỏ tay , vẻ mặt nôn nóng hung ác.

Vị công t.ử xuất sắc nhất thế hệ , xem thể giữ nữa .

Ngọc Trường Không chỉ chằm chằm Ngọc tộc trưởng, một lời.

Từ khi bí mật về chiếc quan tài nhỏ bại lộ, sắc mặt Ngọc tộc trưởng vô cùng khó coi. Ông còn vẻ hồng hào, hiền từ ôn hòa như mấy canh giờ nữa, đó là sự già nua, tiều tụy và chật vật.

“Trường Không, con nên đến đây.” Ngọc tộc trưởng giọng khàn đặc: “Con nên thấy thế giới , càng nên điều tra chuyện năm xưa.”

Con xem, con điều tra là sắp mất mạng đấy.

Làm ? Tuy thấy nhưng ít vẫn là Trường Không công t.ử cao cao tại thượng, vẫn thể sống tiếp.

“Tổ phụ đây là đ.á.n.h khai, thừa nhận việc con mù mười năm qua là chủ ý của ? Chính là sợ con thấy chân tướng tàn khốc và dơ bẩn ư?” Ngọc Trường Không chằm chằm Ngọc tộc trưởng, chất vấn: “Hay là sợ con tàn nhẫn đến mức nào, đến con trai ruột cũng dám ám hại, chỉ để cướp đoạt phúc thọ và khí vận của nó?”

“Con... con hiểu .”

“Con đúng là hiểu. Không hiểu một cha suy nghĩ thế nào mới chuyện đáng sợ như ? Là do tâm địa đen tối, vì cái gọi là đại nghĩa và đại cục? Hy sinh một cha con để đổi lấy khí vận mấy chục năm, thậm chí trăm năm cho gia tộc, là ý ?”

Ngọc tộc trưởng chất vấn đến mức lùi một bước.

Ngọc Trường Không sang các vị tộc lão, lạnh lùng : “Đây đầu tiên đúng ? Ta nhớ Thất thúc công cũng là tài hoa tuyệt thế, nhưng ông bỗng nhiên mất tích để dấu vết. Để đoán xem, cũng giống như cha , các dùng m.á.u thịt xương cốt để hy sinh cho khí vận và phúc vận của Ngọc thị ?”

“Ngươi... ngươi bậy bạ gì đó! Các còn ngây đó gì? Còn mau bắt lấy tên nghịch t.ử ! Hắn cấu kết với ngoài, âm mưu phá hoại căn cơ Ngọc thị , tội đáng muôn c.h.ế.t!” Các tộc lão tức giận giậm chân.

Tần Lưu Tây ha hả: “ ăn cướp la làng. Kẻ phá hoại căn cơ Ngọc thị chẳng là lũ ngu xuẩn các , bán mà còn giúp đếm tiền?”

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...