Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 835: Có phải là “lạy ông tôi ở bụi này” không?
Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:17:09
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối diện với đôi mắt sắc sảo như thấu tâm can của Tần Lưu Tây, Ngọc tộc trưởng bưng chén nguội lên nhấp một ngụm, cố gắng trấn tĩnh .
“Tên Thanh Cốc T.ử Bảo Hoa Quan truy bắt và tiêu diệt . Chuyện coi như xong, Trường Không, con...”
Ngọc Trường Không nheo mắt: “Ý của tổ phụ là, Thanh Cốc T.ử c.h.ế.t, một mạng đền cho hai mạng cha con, thế là huề ?”
Ngọc tộc trưởng mím chặt môi.
Thư Sách
“Ngọc thị giao dịch gì với Bảo Hoa Quan chăng? Lợi ích lớn đến mức thể dùng mạng sống của cha con để đ.á.n.h đổi?”
Đồng t.ử Ngọc tộc trưởng co rút , quát: “Làm càn!”
Ánh mắt Ngọc Trường Không lạnh băng: “Con hy vọng tổ phụ thể thật. Nếu , tôn nhi sẽ đích đến Bảo Hoa Quan hỏi cho lẽ. Rốt cuộc cái gọi là chân tướng, đúng như lời tổ phụ ?”
Tần Lưu Tây cụp mắt xuống, thấy ngón tay Ngọc tộc trưởng đang run rẩy, bỗng bật .
Tiếng đột ngột khiến cả hai cùng .
Tần Lưu Tây ậm ừ: “Ta chợt nhớ đến chuyện buồn thôi, hai cứ tiếp tục, đừng bận tâm đến .”
Ngọc tộc trưởng tức giận trầm giọng : “Trường Không, con quá đáng đấy.”
Ngọc Trường Không dậy: “Nếu tổ phụ , con đành tự tra. Tiểu Tần, chúng .”
Tần Lưu Tây cũng dậy, xuống Ngọc tộc trưởng, hỏi: “Tộc trưởng, ngài từng đến một loại đạo thuật của Đạo gia gọi là ‘trồng sinh cơ’ (chủng sinh cơ) ?”
Ánh mắt Ngọc tộc trưởng sắc lạnh, cơ mặt giật giật vài cái, ông phắt dậy, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Tần Lưu Tây lơ đãng liếc về một hướng nào đó, ánh mắt còn vẻ cợt mà bằng sự lạnh lùng và chán ghét, bước ngoài.
Ngọc Trường Không đầy bụng nghi hoặc vội vàng đuổi theo.
Hai , trong phòng xuất hiện một giọng khàn khàn: “Tộc trưởng, cần xử lý ?”
Ngọc tộc trưởng sốt ruột : “Đi gọi các tộc lão đến đây.”
Vừa khỏi sân viện của tộc trưởng, Tần Lưu Tây liền với Ngọc Trường Không: “Đi lấy Hồi Dương Thảo .”
Ngọc Trường Không hỏi nhưng Tần Lưu Tây chắc chắn tính toán riêng, bèn dẫn nàng đến bảo khố. Sau khi chuyện với trông coi, đợi ở ngoài cửa.
“Tiền thúc và Tứ Phương là của , nên bảo họ rời ?” Tần Lưu Tây đột ngột hỏi.
Ngọc Trường Không kinh ngạc: “Ý của nàng là ?”
Tần Lưu Tây : “Cái c.h.ế.t của cha e là chỉ đơn giản là luyện trận . Ta một suy đoán, đúng .”
“Có liên quan đến cái gọi là ‘trồng sinh cơ’ mà nàng nhắc đến ? Đó là gì ?” Giọng Ngọc Trường Không hạ thấp xuống.
Giọng Tần Lưu Tây lạnh lẽo: “Trồng sinh cơ, còn gọi là tạo nền tảng sinh mệnh. Thông thường, trồng sinh cơ là lấy những vật chứa tinh phách của sống như tóc, máu, móng tay cùng với bùa chú ghi sinh thần bát tự đặt quan tài, chọn ngày giờ cúng bái hạ táng tại long huyệt. Nhờ phong thủy của long huyệt sinh khí vận để đạt mục đích tạo sinh cơ, đổi vận, thêm phúc, thêm thọ.”
Ngọc Trường Không cau mày: “Thế chẳng là chôn sống sống như c.h.ế.t ? Hành động là điềm gở ư?”
Người sống đa phần kiêng kỵ cái c.h.ế.t, huống hồ là tang lễ giả khi còn sống, đại kỵ vô cùng.
“Thực cũng là giả vờ chôn sống, gọi là c.h.ế.t giả, để qua mắt các tiên quan cai quản sinh t.ử địa phủ, dối trời qua biển tránh kiếp nạn. Đây cũng là thuật mượn âm trạch dùng cho dương, tìm thiên sư chân chính giúp đỡ thì sẽ thỏa đáng, kéo dài tuổi thọ, tăng thêm phúc khí.” Đương nhiên, nếu tìm thần côn nửa mùa thì đúng là tự tìm đường c.h.ế.t.
“Chuyện liên quan gì đến cái c.h.ế.t của cha ?” Ngọc Trường Không khó hiểu. Nếu , chẳng nên dùng tinh phách của trong cuộc để giả cái c.h.ế.t chôn sống ?
ý tứ của Tần Lưu Tây, dường như cha mới là đem “trồng sinh cơ”.
“Huynh , trồng sinh cơ nếu thành công thì kéo dài tuổi thọ tăng phúc, nhưng nếu hỏng thì c.h.ế.t giả biến thành c.h.ế.t thật. Còn một loại trồng sinh cơ khác, thể gọi là phiên bản cường hóa, đó là dùng tinh phách của đại khí vận để trồng sinh cơ, phản hồi cho thụ hưởng, cũng đạt mục đích tương tự. Nếu khí vận của đối phương mạnh hơn , thì phúc vận nhận càng lớn. Nếu long huyệt trồng sinh cơ ngay tại phần mộ tổ tiên thì càng vượng cho đó và cả gia tộc, khí vận phúc ấm lan tỏa đến con cháu đời . Dùng tinh phách của khác để trồng sinh cơ còn lo phản phệ thất bại. Cùng lắm là ốm đau một trận, so với mất mạng thì hơn nhiều.”
Sắc mặt Ngọc Trường Không chuyển từ trắng bệch sang âm trầm, rít qua kẽ răng: “Nàng nghi ngờ cha đem trồng sinh cơ?” Nhớ lúc Tần Lưu Tây với tổ phụ rằng ông thể sống thêm 50 năm nữa, nín thở hỏi: “Tổ phụ là thụ hưởng?”
Thần sắc Tần Lưu Tây phức tạp: “Thực dùng sinh cơ của ngoài chung quy bằng của ruột thịt. Dù cùng chung huyết thống, nhân quả ràng buộc, hiệu quả sẽ cao hơn nhiều. Bây giờ cũng thể thấy khí, khí tổ phụ ?”
Ngọc Trường Không gật đầu: “Hẳn là thụy khí (khí lành), nhưng kỳ lạ, cảm giác thuần khiết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-835-co-phai-la-lay-ong-toi-o-bui-nay-khong.html.]
“ là thụy khí, nhưng là hai loại. Trong đó một luồng thụy khí của ông , nhưng hòa hợp bài xích. Không thuần khiết là do đỉnh đầu ông một luồng huyết khí ảnh hưởng, khiến thụy khí mang theo sát khí, thường xuyên gây bệnh tật đau ốm lặt vặt cho ông , nhưng sẽ đến mức mất mạng.”
Ngọc Trường Không dựng tóc gáy, hai mắt đỏ ngầu. Thảo nào năm ngoái tổ phụ ốm một trận thập t.ử nhất sinh nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự.
“Vừa tổ phụ đến ba chữ ‘trồng sinh cơ’ cũng hề ngạc nhiên thắc mắc, chứng tỏ ông thuật . Huynh...” Tần Lưu Tây thở dài, vỗ vỗ cánh tay : “Bất kể thế nào, xem qua phần mộ cha là ngay. Chẳng là lập mộ chôn di vật ?”
“ chẳng họ luyện Hài Trận ? Nếu thì còn trồng sinh cơ ?”
“Nếu trồng sinh cơ mới luyện trận thì ?” Tần Lưu Tây gượng: “Đương nhiên, đây đều là suy đoán của , thể là đoán sai cũng nên.”
Lời an ủi thật gượng gạo.
Lão giả trông coi bảo khố mang chiếc hộp ngọc đựng Hồi Dương Thảo . Ngọc Trường Không nhận lấy, đưa cho Tần Lưu Tây: “Xem thử .”
Tần Lưu Tây mở liếc qua một cái đóng : “ là Hồi Dương Thảo.”
“Đi thôi.”
Ngọc Trường Không và Tần Lưu Tây rời khỏi bảo khố bao vây, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đại công tử, các tộc lão mời ngài đến Minh Tâm Đường chuyện.”
Ngọc Trường Không chắp tay lưng, mặt lạnh tanh: “Đây là thái độ mời của các ngươi ?”
“Xin Đại công t.ử đừng khó thuộc hạ.”
Tần Lưu Tây lên tiếng: “Chà, , hành động vẻ giống ‘lạy ông ở bụi ’ ( đ.á.n.h khai) quá nhỉ.”
Mọi nhíu mày, định mở miệng.
Tần Lưu Tây chỉ tay lưng họ: “Nhìn kìa, con rắn to...”
Không ai đầu . Chiêu trò trẻ con định lừa ai chứ? Tưởng bọn họ là đồ ngốc chắc?
Không mắc lừa nhé, xem ngươi hổ ?
Tần Lưu Tây nhếch mép , vẫy tay chào bọn họ, túm lấy Ngọc Trường Không nhảy con đường âm phủ xé rách gian!
Mọi há hốc mồm kinh ngạc, vội vàng lao tới nhưng chỉ vồ , sắc mặt ai nấy đều biến đổi kịch liệt.
Ngọc Trường Không kéo , chớp mắt bên ngoài tộc địa Ngọc thị. Hắn đầu cổng chào bạch ngọc, về phía trong tộc, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.
Trong tộc đột ngột trở mặt, e là vì Tần Lưu Tây trúng tim đen, khiến họ chột .
Còn tổ phụ...
Trái tim Ngọc Trường Không co thắt từng cơn, đau đớn như nứt .