Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 833: Thiếu quan chủ không biết nhìn mặt đoán ý sao
Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:17:07
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe tin Ngọc Trường Không dẫn Tần Lưu Tây đến thỉnh an, Ngọc tộc trưởng liền cho gọi họ . Tuy nhiên, khi rõ lưng cháu trai, vị tộc trưởng luôn điềm tĩnh cũng khỏi ngạc nhiên.
Quá trẻ tuổi!
“Tổ phụ, vị là Bất Cầu Thiếu quan chủ, cũng chính là vị đạo y chữa khỏi mắt cho con.” Ngọc Trường Không giới thiệu, thái độ như một ôn hòa.
Ngọc tộc trưởng Tần Lưu Tây, cảm thán: “Đã sớm Trường Không kể về y thuật phi phàm của đại sư, nhưng ngờ trẻ tuổi như . Lâu ngoài hành tẩu giang hồ, lão phu thật thế gian xuất hiện một nhân tài kiệt xuất như Thiếu quan chủ.”
Tần Lưu Tây chắp tay hành lễ: “Tộc trưởng quá khen, bần đạo chỉ may mắn học chút da lông, vặn chữa bệnh mắt cho Trường Không công t.ử mà thôi.”
Nàng thẳng , liếc Ngọc tộc trưởng một cái. Đôi mắt nàng lướt qua luồng thụy khí (khí lành) bao quanh ông , vô tình dừng đỉnh đầu. Trong luồng thụy khí đó ẩn chứa một tia huyết khí.
Huyết khí là điềm .
Tần Lưu Tây âm thầm xuống theo Ngọc Trường Không, liếc tướng mạo Ngọc tộc trưởng, cảm nhận luồng kim sa thụy khí trong phòng, trong lòng chợt lạnh.
Hai luồng thụy khí đan xen, nhưng đều hội tụ Ngọc tộc trưởng.
Ngọc Trường Không mở lời : “Tổ phụ, trong bảo khố của chúng Cửu Chuyển Hồi Dương Thảo ạ?”
Ngọc tộc trưởng ngẩn : “Con cần Hồi Dương Thảo gì?”
“Thiếu quan chủ là ân nhân cứu mạng của tôn nhi, con dùng thảo d.ư.ợ.c thù lao tặng cho nàng. Dù nàng cũng chữa khỏi mắt cho con, giúp con thấy ánh sáng.” Ngọc Trường Không mỉm : “Một gốc cây đổi lấy đôi mắt của tôn nhi, tổ phụ thấy đáng ?”
Tần Lưu Tây cũng tiếp lời đúng lúc: “Ta đang luyện một loại thuốc, vặn thiếu Hồi Dương Thảo . Ta nó quý giá, nếu tộc trưởng thấy khó xử, thể dùng bạc để mua.”
Ngọc tộc trưởng bật : “Chỉ là một gốc d.ư.ợ.c liệu thôi mà, dù quý giá đến sánh với đôi mắt của Trường Không? Thiếu quan chủ , lát nữa bảo Trường Không dẫn lấy là . Lão phu chỉ tò mò, Thiếu quan chủ trong tộc loại d.ư.ợ.c thảo ?”
Tần Lưu Tây mỉm : “Tộc trưởng, là trong Huyền môn, tinh thông ngũ thuật. Muốn tìm vật gì, cách nhanh nhất chính là bấm độn tính toán. Ngọc thị là đại gia tộc ẩn thế mấy trăm năm, thứ gì quý hiếm mà ? Tính phương vị, lúc việc cần bàn bạc với Trường Không công tử, nên mới mặt dày đến cửa xin xỏ.”
Ngọc tộc trưởng hiển nhiên ngờ sẽ nhận câu trả lời , lớn: “Thiếu quan chủ bấm độn tính toán quả là thần kỳ, đủ thấy thuật tạo nghệ tinh thâm thế nào.”
“Chỉ chút chút da lông thôi ạ!” , cái “chút chút” to bằng cả bầu trời.
Tần Lưu Tây : “Tộc trưởng khẳng khái như , cũng nhận công. Hay là xem một quẻ cho ngài để trao đổi đồng giá nhé?”
Ngọc tộc trưởng sững , nhanh chóng xòa: “Thôi khỏi, lão phu là gần đất xa trời . Người già nên xem bói, xem nữa e là tính đến ngày tận luôn, lão phu phạm kiêng kỵ .”
“Ngài quá khiêm tốn . Nếu gì bất trắc, thấy ngài sống thêm năm mươi năm nữa cũng thành vấn đề.”
Thư Sách
Ngọc Trường Không đang pha , tay khựng , ngước mắt hỏi: “Ngươi thật chứ?”
Ngọc tộc trưởng cũng Tần Lưu Tây với ánh mắt sáng quắc.
“Ta bao giờ dối.” Tần Lưu Tây thẳng mắt Ngọc tộc trưởng: “Tộc trưởng chắc cũng hiểu rõ ngoa. Dù sức khỏe và tuổi thọ thế nào, bản là rõ nhất.”
Ngọc Trường Không cụp mắt xuống, đáy mắt lóe lên tia u tối.
Lời ... ẩn ý gì chăng?
Ngọc tộc trưởng giơ ngón tay chỉ trỏ về phía Tần Lưu Tây, : “Cô nương thật khéo , lão phu cứ coi như Thiếu quan chủ đang dỗ lão phu vui .” Ông sang Ngọc Trường Không, giọng hiền từ: “Người trẻ tuổi nên hoạt bát như Thiếu quan chủ đây mới . Mắt con giờ khỏi , cũng nên phấn chấn lên chút, đừng như suốt ngày ủ rũ, còn trầm mặc hơn cả ông già , trông cứ như ông cụ non .”
Ngọc Trường Không mỉm dâng : “Tổ phụ dạy ạ.”
Ngọc tộc trưởng thấy vẻ để tâm, thở dài tiếp: “Chuyện quá khứ hãy để nó qua , về phía . Cứ mãi chìm đắm trong quá khứ đau thương chẳng khác nào tự giam trong nhà tù, dậm chân tại chỗ, chỉ hại chứ lợi. Con cháu Ngọc thị nên suốt ngày ủ rũ như .”
“Tổ phụ, tôn nhi hiểu những chuyện nên buông bỏ. mỗi khi nhớ đêm hôm đó, tôn nhi thể nào ngủ yên .” Ngọc Trường Không trầm ngâm : “Vì thế, con nhờ Thiếu quan chủ cùng đến nơi cha con gặp nạn xem thử.”
Cạch.
Chén tay Ngọc tộc trưởng rơi xuống bàn, ông nhíu mày cháu: “Rốt cuộc con vẫn buông xuống ?”
“Cha c.h.ế.t t.h.ả.m như , con thể buông bỏ?” Ngọc Trường Không lạnh lùng : “Nếu ngay cả nguyên nhân cái c.h.ế.t và hung thủ hại c.h.ế.t cha con cũng tìm , thì con uổng công con cái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-833-thieu-quan-chu-khong-biet-nhin-mat-doan-y-sao.html.]
“Nếu tổ phụ cho con điều tra nữa thì ?”
Ngọc Trường Không thẳng mắt ông: “Tổ phụ điều gì ?”
Ngọc tộc trưởng nhắm mắt , mặt thoáng hiện vẻ nhẫn nhịn.
Tần Lưu Tây khẽ nhướng mày.
“Chuyện con đừng điều tra nữa, cũng đến đó.” Ngọc tộc trưởng trầm giọng lệnh: “Nếu con còn coi là tổ phụ, còn kính trọng thì hãy lời .”
Ánh mắt Ngọc Trường Không sắc lạnh.
Ngọc tộc trưởng về phía Tần Lưu Tây, ý đuổi khéo nàng ngoài. Tần Lưu Tây cứ cúi đầu săm soi hoa văn chén , như thấy hai chuyện.
Ngọc thị giàu thật, cái chén bằng ngọc bích lưu ly trắng noãn, tinh xảo vô cùng, đến mức nàng bỏ túi mang về.
Ngọc tộc trưởng ho khan một tiếng.
Tần Lưu Tây vẫn bất động như núi.
Ngọc tộc trưởng: “...”
Đứa nhỏ mặt đoán ý ?
Tần Lưu Tây ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: “Tộc trưởng ngứa họng ? Để bắt mạch cho ngài nhé, y thuật của cũng khá lắm đấy.”
Ngọc tộc trưởng: Ta là ngứa gan, tức n.g.ự.c đấy!
Ngọc Trường Không thấy liền : “Tổ phụ, ngài chuyện gì cứ thẳng . Con vốn định nhờ Thiếu quan chủ giúp đỡ, ngài gì thì cứ , con tin tưởng nàng .”
Ngọc tộc trưởng sững sờ, hai một lượt thở dài: “Trường Không, cái c.h.ế.t của cha con đơn giản. Tổ phụ con điều tra tiếp cũng vì chuyện vượt quá khả năng giải quyết của chúng . Tổ phụ tuổi cao, mất cha con, chịu cảnh đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mất thêm đứa cháu nữa. Cho nên, lời tổ phụ, đừng điều tra nữa ?”
Câu cuối cùng mang theo chút cầu khẩn.
Ngọc Trường Không kiên quyết: “Chuyện gì mà thể giải quyết? Nếu cần vũ lực, Vân Các của con vẫn thể dùng . Nếu là tà thuật quỷ quái, Thiếu quan chủ cũng thể giúp một tay. Tổ phụ chỉ cần những gì ngài , còn giải quyết thế nào, tôn nhi tự tính toán.”
Ngọc tộc trưởng sang Tần Lưu Tây. Nàng mỉm vô hại: “Huyền môn ngũ thuật, đều chút chút thôi.”
Ngọc tộc trưởng cụp mắt xuống, uống cạn chén , lạnh lùng : “Cha con c.h.ế.t t.h.ả.m như , do thường gây , mà là c.h.ế.t trong tay tà ma ngoại đạo. Bọn họ m.ổ x.ẻ lấy m.á.u thịt để luyện trận. Nguyên nhân sâu xa cũng chỉ vì sinh thần bát tự của họ phù hợp với yêu cầu của kẻ thủ ác mà thôi.”
Đôi mắt Tần Lưu Tây nheo : Tà ma ngoại đạo ? Cái nàng rành lắm!