Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 832: Hóa ra là Ngọc Trường Không ngươi “ăn cây táo, rào cây sung”

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:17:06
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây thu tay về, Ngọc Trường Không : “Không , ho m.á.u ứ cũng , ăn thêm vài quả táo đỏ tẩm bổ là .”

Ngọc Trường Không bật : “Cách an ủi của nàng cũng thật độc đáo.”

“Ngươi hiểu lầm , bao giờ an ủi khác, cũng rành khoản đó. Đạo gia chúng chủ trương nhân quả báo ứng, ân báo ân, thù báo thù, oán báo oán.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Chuyện cha ngươi, tiếc. Thảo nào ngươi thường xuyên tỉnh dậy từ ác mộng.”

Đối mặt với bi kịch như , nếu chút phản ứng nào thì mới là kẻ m.á.u lạnh vô tình.

Tần Lưu Tây tiếp: “Tuy nhiên, dù cái c.h.ế.t thê t.h.ả.m đến , cũng chắc là Hài Trận. Có thể chỉ là trùng hợp. Ngươi chép bản đồ trận pháp đó từ ?”

Được , lời chính nàng cũng cảm thấy độ tin cậy cao.

Đáy mắt Ngọc Trường Không lạnh lẽo: “Từ một bản khắc trong Tàng Thư Các của gia tộc. Ta thấy nó giống trận pháp nhưng khác với những trận Kỳ Môn Độn Giáp từng xem qua, nên mới chép hỏi nàng.”

Tần Lưu Tây: “...”

Trùng hợp, quá trùng hợp .

“Nơi cha ngươi bỏ mạng từng kiểm tra ?” Nàng dè dặt hỏi.

Ngọc Trường Không khổ: “Đã hơn mười năm . Những dấu vết ban đầu xử lý sạch sẽ ngay từ khi mù. Nếu thực sự là trận pháp như , trong Huyền môn cũng chẳng gì. nơi đó giờ thành đất quỷ, ai dám bén mảng tới.”

“Đất quỷ?”

. Ai gần đó cũng trở nên điên điên khùng khùng, la hét ma quỷ. Sau đó, tổ phụ cho phong tỏa nơi đó . Ông đó cũng là nơi cha bỏ mạng, tránh để ngoài quấy rầy vong linh.” Ngọc Trường Không trầm giọng .

Tần Lưu Tây rùng , một ý nghĩ đáng sợ nảy trong đầu.

Ngọc Trường Không cực kỳ thông minh, thấy vẻ mặt nàng liền hỏi: “Nàng nghĩ đến điều gì ?”

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Chưa tận mắt thấy, dám đoán bừa.”

“Ta hiểu nàng đang nghĩ gì.” Giọng Ngọc Trường Không lạnh lẽo: “Ngay cả cũng dám nghĩ sâu về câu hỏi liệu hổ dữ ăn thịt con .”

Tần Lưu Tây sững sờ: “Ngươi...”

“Trở về hơn một năm nay, tuy ở trong tộc nhưng cũng nhàn rỗi. Nàng cũng những đại phu từng chữa mắt cho kết cục chứ? Trong vòng mười năm, lượt sáu c.h.ế.t, do t.a.i n.ạ.n thì cũng là bệnh tật. Những còn sống thì đều là những vị ngoài tám chín mươi tuổi, đến khám cũng chỉ kết luận là vô phương cứu chữa. Nàng xem, trùng hợp ?” Ngọc Trường Không châm chọc: “Ta nhớ nàng từng , ngay từ đầu mắt khó chữa, kéo dài hơn mười năm. Nàng xem, là vì ?”

ư? Vì khác ngươi thấy ánh sáng chứ !

Ngọc Trường Không tiếp tục: “Trong mắt ngoài, Ngọc thị luôn thần bí, cao quý, là gia tộc ẩn thế sừng sững suốt ba trăm năm qua. con ai cũng tư tâm. Ta là dòng chính đích tôn, là cháu trai ruột của tộc trưởng, ghen ghét ắt cũng hận. Người khác là lẽ thường tình. với phận của , khác động tay động chân, liệu tộc trưởng thật sự ?”

Đã đến chức tộc trưởng một đại tộc, chắc chắn nhân vật tầm thường.

Tần Lưu Tây mà nổi da gà: “Ngươi nghi ngờ tổ phụ ngươi?”

Thư Sách

Ngọc Trường Không thở dài: “Ta cũng nghi ngờ, nhưng càng tra sâu, kết quả càng khiến lạnh lòng. Ngọc thị , quả nhiên như cha , bên trong sớm thối nát bùn lầy, dơ bẩn chịu nổi.”

Tần Lưu Tây im lặng.

Danh tiếng càng lớn, gánh nặng càng nhiều. Vương miện tuy nhưng cũng nặng, rơi thì dốc sức mà đỡ.

Ngọc thị là đại tộc đời ca tụng, liệu mấy ai giữ tâm sáng như gương? Những nàng gặp đường đây cùng Ngọc Trường Không, ai nấy đều toát lên vẻ kiêu ngạo của con em đại gia tộc.

“Hài cốt cha ngươi đưa về an táng trong phần mộ tổ tiên ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-832-hoa-ra-la-ngoc-truong-khong-nguoi-an-cay-tao-rao-cay-sung.html.]

“Tổ phụ thi cốt còn, chỉ lấy một nắm đất vàng lẫn tro tàn lập mộ chôn di vật.”

Tần Lưu Tây khẩy: “Muốn thành Hài Trận, linh hồn dựa hài cốt. Trận pháp thành hình thì xung quanh mới thấy tiếng quỷ thần sầu. Ngươi nơi đó thành đất quỷ, hoặc là trận pháp thành, hoặc là oan hồn khác lẩn khuất. nếu cốt thành tro mang , còn thành trận ?”

Nói cách khác, nếu Hài Trận thành, thì mộ chôn di vật trong phần mộ tổ tiên chỉ là cái vỏ rỗng, bên trong tro cốt còn khó , trừ phi hài cốt dùng để bày trận là cha .

Ngọc Trường Không sững sờ, hai tay nắm chặt, môi mím thành đường thẳng.

Hồi lâu , mới mở miệng: “Trước chấp nhận cái c.h.ế.t t.h.ả.m khốc của cha . Sau khi mù lòa, càng khép kín lòng , che giấu đôi mắt, che giấu nội tâm. Đợi đến khi ánh sáng, càng ngẫm nghĩ, càng thấy sự trốn tránh của thật ngu ngốc, bỏ lỡ bao chi tiết quan trọng, bỏ lỡ thời cơ nhất để tìm chân tướng.” Hắn Tần Lưu Tây, tự giễu: “Nàng xem, cái gọi là Trường Không công t.ử trí tuệ vô song, cũng chỉ là kẻ hữu danh vô thực. Thế nhân tâng bốc , kỳ thực chỉ là một tên phế vật.”

Một tên phế vật khiến cho chân tướng cái c.h.ế.t t.h.ả.m của cha chôn vùi mười mấy năm trời tìm .

Tần Lưu Tây : “Ta sẽ mấy lời sáo rỗng kiểu ‘đừng để hận thù che mờ mắt’. việc tự trách móc bản thật hợp với ngươi. Bỏ lỡ thì tìm cách bù đắp . Thương xuân bi thu chỉ tổ lãng phí thời gian, chi bằng dùng thời gian đó việc chính sự, đưa chân tướng ánh sáng, rửa oan cho cha ngươi. Chỉ là, khi sự thật phơi bày, ngươi chịu đựng nổi sức nặng của nó ? Có lẽ điều đó sẽ khiến ngươi mất tất cả, bao gồm cả phận .”

Nếu thực sự là Ngọc thị hại cha , chắc chắn sẽ trở mặt thành thù với chính tông tộc , ở thế đối lập với bộ Ngọc thị, phận cũng sẽ tan biến.

“Ngọc thị sớm còn là Ngọc thị thuở ban đầu lập tộc. Ngọc thị lấy ‘thiên hạ vi công’ tôn chỉ phò tá triều đình, còn Ngọc thị bây giờ chỉ chăm chăm đính thêm những viên đá quý hào nhoáng nhưng vô dụng lên vương miện của mà thôi.” Ánh mắt Ngọc Trường Không kiên định: “Ngọc thị, nên đổi .”

“Vậy chúng xem nơi chôn cất cha ngươi ngay bây giờ chứ?”

Ngọc Trường Không mỉm : “Không vội. Lấy thù lao hẵng . Ngộ nhỡ... cũng thể tranh thủ vơ vét thêm ít đồ .”

“Hả?”

“Nhân lúc vẫn còn là đích trưởng tôn dòng chính của Ngọc thị, tranh thủ lấy đồ chứ. Nàng là đại ân nhân trị mắt cho , lấy đồ thù lao cũng là xứng đáng mà.”

Tần Lưu Tây cạn lời, nghẹn một lúc mới : “Ngươi thế tính là ăn cây táo rào cây sung ?”

Mang đồ của nhà cho ngoài, trong tộc mắng là kẻ ăn cháo đá bát cũng đáng.

Ngọc Trường Không dửng dưng: “Đích trưởng tôn mà, tài nguyên lấy cũng phí. Một khi còn là của Ngọc thị nữa thì lấy cũng chẳng . Cho nàng cũng lỗ.” Hắn ngừng một chút thêm: “Tổ phụ bên , còn nhờ nàng xem xét tình hình.”

Tần Lưu Tây thôi. Ngọc công t.ử , ngươi bây giờ vẻ phân liệt nhân cách đấy. Lúc thì u ám trầm mặc, lúc như Mộc tiểu bá vương nhập . Quả nhiên, kìm nén lâu ngày sẽ phát điên mà!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...