Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 830: Thiếu quan chủ đến Ngọc thị

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:17:04
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gặp con trai, Vương thị mừng rỡ khôn xiết. Nếu thấy Tần Minh Ngạn lộ vẻ mệt mỏi, bà hận thể ở lì bên cạnh con, bắt con kể hết chuyện hai năm qua sót một chi tiết nào.

lý trí mách bảo bà rời . Con trai cần tĩnh dưỡng, hơn nữa cách nó trở về thể để lộ cho ngoài , nếu sẽ rước họa . Vì thế, dù nỡ, bà vẫn tạm thời rời .

Cũng cả, con trai về , cùng sống chung một phủ. Hiện giờ hầu trong phủ ít, tai mắt cũng bớt , viện của Tần Lưu Tây kín cổng cao tường như thùng sắt, bà thể yên tâm qua thăm nom con mỗi ngày.

Đợi Tần Minh Ngạn ngủ say, Vương thị mới lưu luyến rời khỏi, sang gian phòng bên cạnh tìm Tần Lưu Tây. Thấy nàng đang cầm cuốn sách t.h.u.ố.c , bà hai lời, quỳ sụp xuống mặt nàng.

Tần Lưu Tây nhanh nhẹn tránh sang một bên, đỡ lấy bà khi đầu gối chạm đất, nhíu mày hỏi: “Mẫu , ?”

Vương thị nghẹn ngào: “Tây Nhi, nếu con, Ngạn Nhi e là còn. Nó mà mệnh hệ gì, cũng chẳng thiết sống nữa. Con là đại ân nhân cứu mạng con , cái quỳ là con xứng đáng nhận.”

“Dù ruột, nhưng con gọi một tiếng mẫu thì cũng là thuận theo đạo trời. Cha quỳ con cái, ai mà chịu nổi? Người cũng con tổn thọ chứ.”

Vương thị ngẩn một chút, : “Xem , thật là hồ đồ.”

Tần Lưu Tây dìu bà xuống ghế: “Sau đừng thế nữa. Nó sống cũng là do mệnh tận, nên con mới cứu . Chứ nếu tận thì con tài giỏi đến mấy cũng chịu, giống như trường hợp lão thái thái .”

“Ta hiểu, nhưng vẫn đa tạ con. Ta lúc đó tình huống của nó nguy kịch lắm, nếu con...” Vương thị rùng khi nghĩ cảnh tượng đó.

“Chuyện qua thì thôi, từ từ tịnh dưỡng sẽ khỏi.” Tần Lưu Tây mỉm trấn an: “Tần gia minh oan, kiếp nạn qua , chỉ cần em nó tiền đồ thì sẽ đường bằng phẳng để .”

“Chỉ mong là .” Vương thị hỏi: “Bên sắp xếp thế nào ? Lão gia t.ử và phụ con ?”

“Con dặn dò . Họ sẽ về kinh tạ ơn , còn Tam thúc và thẳng về Li Thành. Có về kịp thì xem ý trời.”

Vương thị gật đầu hiểu ý.

“Lão thái thái , ông sẽ để tang, ...”

Vương thị thấy nàng đến cái tên Tần Bá Hồng cũng nhắc, bèn : “Để tang là chuyện thể tránh khỏi. Thực đối với ông , chắc là chuyện . Bị giáng xuống Tri châu Tòng ngũ phẩm ở cái nơi nghèo nàn như phủ Quảng Ninh, ông vui vẻ mới lạ.”

Tần Lưu Tây đoán tâm tư của Tần Bá Hồng. Từ quan kinh thành đẩy về nơi khỉ ho cò gáy, ai mà cam tâm? Chắc hẳn ông đang thầm mừng vì thoát kiếp nạn nhờ việc để tang, hy vọng vài năm chịu tang xong sẽ phục chức ở nơi hơn.

Nàng nhấp một ngụm .

Vương thị : “Ta Ngạn Nhi kể, Nhị thúc con nạp một di nương ở bên ?”

“Thằng nhóc đó là con trai mà cũng nhiều chuyện gớm nhỉ, chuyện trong phòng Nhị thúc cũng kể cho .”

Vương thị phân bua cho con trai: “Cũng tại hỏi thăm sống thế nào, thằng bé thật thà nên kể hết .”

chuyện đó, kiểu hiền lành như Phan di nương . Tối qua con thấy mụ , hình như t.h.a.i .” Tần Lưu Tây nhếch mép: “Cùng lưu đày, Nhị thúc phúc nhất. Hai năm ốm đau bệnh tật, còn sắp thêm con trai, vụ lỗ.”

Vương thị hít hà một : “Nhị thẩm con chắc sẽ xé xác ông mất?”

Tần Lưu Tây rũ mắt: “Cũng chẳng đến lượt bà chủ . Dù chỗ dựa lớn nhất của bà cũng sắp đổ , mà đổ vì chính bà nữa chứ.”

Vương thị sững sờ, thở dài.

Rời khỏi thiên viện, Vương thị bước như bay đến viện của lão thái thái. Tạ thị thấy bà, tò mò hỏi: “Đại tẩu, chuyện gì vui ?”

Thư Sách

Nhìn mặt mày hớn hở của Vương thị, cứ như sắp phong cáo mệnh phu nhân đến nơi, giấu cũng giấu , trong khi chồng vẫn đang thoi thóp trong .

Vương thị chột , thầm trách kiềm chế, bèn : “Chỉ cần nghĩ đến chuyện cha và sắp về là thấy bầu trời xanh hơn hẳn.” Có điều, bầu trời của Nhị e là sẽ u ám lắm đây.

Tạ thị định hùa theo vài câu, nhưng bắt gặp ánh mắt thương hại của Vương thị, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác rờn rợn, sống lưng lạnh toát. Bà kìm buông lời châm chọc: “Về thì , nếu mẫu mệnh hệ gì, Đại bá chẳng cũng để tang ?”

“Câm miệng!” Vương thị quát lớn: “Cô câu nào t.ử tế ? Tốt gì cũng nên nghĩ cho bản một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-830-thieu-quan-chu-den-ngoc-thi.html.]

Tạ thị bĩu môi bất mãn.

Vương thị mặc kệ bà . Thôi kệ, Tây Nhi đúng, bà chỉ còn hống hách lúc thôi. Đợi lão nhị dắt theo đàn bà bụng mang chửa về, bà sẽ phát điên cho xem.

“Không thể hiểu nổi.” Tạ thị thấy đại tẩu hôm nay thần sắc kỳ quái, thầm nghĩ: Cho dù Đại bá tiếp tục quan thì cũng chỉ là chức quan Tòng ngũ phẩm tép riu, còn lâu mới phong cáo mệnh phu nhân, đắc ý cái gì chứ?

nghĩ , dù phong cáo mệnh thì cũng sắc phong (phu nhân quan viên), còn thì trắng tay, chẳng gì.

Tạ thị thấy ghen tị.

Tần Lưu Tây gọi Trần Bì về chăm sóc Tần Minh Ngạn, đưa cho mấy cuốn sách về huyệt vị kinh lạc để cho đỡ buồn chán. Dù Trần Bì cũng là quen, sẽ đỡ ngại hơn.

Xong xuôi, nàng qua bắt mạch cho lão thái thái. Thấy bà ngủ say, mạch đập chậm chạp, khuôn mặt hốc hác, lồng n.g.ự.c phập phồng yếu ớt, nàng châm cứu cho bà một nữa.

“Tây Nhi, lão thái thái còn cầm cự bao lâu?” Cố thị hỏi nhỏ.

Tần Lưu Tây rút kim, đáp: “Khó lắm.”

Cố thị buồn bã: “Hy vọng bà thể đợi Tam thúc con và trở về.”

Đó là chấp niệm lớn nhất của lão thái thái. Nếu c.h.ế.t mà gặp mặt con cháu cuối, e là bà sẽ c.h.ế.t nhắm mắt.

Tần Lưu Tây đáp lời. Dù ngày đêm kiêm trình ( gấp ngày đêm) thì cũng xem ý trời. Năm nay thời tiết khắc nghiệt, tuyết rơi dày, đường xá khó , nhiều nơi còn thiên tai.

Rời khỏi viện lão thái thái, nàng gọi Hắc Sa về trấn thủ Phi Thường Đạo. Dù Ngụy Tà cũng thường xuyên xuống âm phủ việc, một Vạn Sách cáng đáng nổi. Còn nàng thì cầm bản đồ trận pháp Ngọc Trường Không đưa, đến Ngọc thị.

Lúc , Ngọc Trường Không đang đ.á.n.h cờ với tổ phụ, nhưng tâm trí để . Hai ngón tay kẹp quân cờ mãi chịu hạ xuống, đột nhiên hỏi: “Tổ phụ, những đại phu chữa mắt cho con đều là do Nhị thúc tìm đến ?”

Ngọc tộc trưởng ngạc nhiên đứa cháu đích tôn: “Sao tự nhiên con hỏi chuyện ?”

Ngọc Trường Không ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lưu chuyển quang mang: “Con chỉ tò mò thôi.”

Nhìn đôi mắt , Ngọc tộc trưởng như thấy hình ảnh con trai cả tài hoa xuất chúng nhưng yểu mệnh của . Ông định đưa tay xoa đầu cháu, nhưng kìm , ôn tồn : “Bất kể là ai tìm, chuyện cũng qua . Mắt con thấy .”

Ngọc Trường Không cụp mắt xuống, ánh dừng luồng thụy khí bao quanh tổ phụ, khẽ “” một tiếng.

“Công tử, Thiếu quan chủ đến .” Tứ Phương hớn hở chạy bẩm báo.

Cạch.

Ngọc tộc trưởng kinh ngạc quân cờ đen tay trưởng tôn rơi xuống bàn cờ. Khi ông ngẩng đầu lên thì Ngọc Trường Không dậy ngoài. Ông nhướng mày. Thiếu quan chủ? Là vị đại phu chữa mắt cho đứa nhỏ ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...