Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 828: Đi thôi, ta đưa đệ về nhà

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:17:02
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian quý giá, khi bàn bạc xong với nhà họ Tần, Tần Lưu Tây hiệu cho Phong Tu, bước sang phòng bên cạnh gặp Tần Minh Ngạn.

“Trưởng tỷ.” Tần Minh Ngạn thấy nàng, chút kích động.

Mọi thể trở về, nhưng cơ thể tiện di chuyển. Vừa cố gắng dỏng tai lên , loáng thoáng Tần Lưu Tây đưa .

Trong mắt Tần Minh Ngạn ánh lên tia mong chờ.

Tần Lưu Tây hỏi: “Ta đưa . Đệ mang theo thứ gì ?”

“Cũng chẳng gì cả. Thuốc... t.h.u.ố.c đều để cái tủ .” Tần Minh Ngạn nghiêng đầu, về phía tủ đầu giường.

Tần Lưu Tây lấy một tấm vải gói đồ, mở tủ, gom t.h.u.ố.c men, vài bộ quần áo và một vật dụng lặt vặt, gói gọn đeo chéo lưng.

Sau đó, nàng dán hai lá bùa lên n.g.ự.c Tần Minh Nguyệt, xé rách gian mở đường âm phủ, thả một con thú dẫn đường , dùng chăn quấn chặt Tần Minh Ngạn , bế bổng lên theo kiểu công chúa.

“Đi thôi, đưa về nhà.”

Tần Minh Ngạn ngẩn , hốc mắt đỏ hoe, mím môi “” một tiếng. Phát hiện nàng bế ngang như con gái, hai tai nóng bừng, mặt đỏ lựng, lí nhí : “Đệ nặng đấy.”

Tần Lưu Tây khẩy, bước một chân đường âm phủ, dặn dò: “Con đường sẽ đáng sợ, giống những gì từng thấy . Nếu sợ thì nhắm mắt ngủ một giấc, nhanh sẽ đến nơi thôi.”

Tần Minh Ngạn xong thì bên tai vang lên tiếng quỷ sói gào t.h.ả.m thiết. Thân cứng đờ, hé mắt ngoài, há hốc mồm kinh hãi, mặt cắt còn giọt máu.

Nhiều... nhiều quỷ quá!

Tần Lưu Tây cảm nhận trong lòng đang run rẩy, bèn : “Đừng sợ chúng. Trước khi thành quỷ, chúng cũng từng là . Mà đôi khi, lòng còn đáng sợ hơn quỷ nhiều.”

Tần Minh Ngạn nhớ đến những gì trải qua, gật đầu đồng tình. Nhìn những con quỷ với đủ loại hình thù kỳ dị vì cái c.h.ế.t thê thảm, bỗng thấy thương cảm hơn là sợ hãi.

Cậu thậm chí còn dám trừng mắt một con quỷ t.ử trạng cổ quái, thầm hỏi c.h.ế.t kiểu gì mà nông nỗi ?

Tần Lưu Tây liếc qua, giải thích cho . Cái c.h.ế.t muôn hình vạn trạng, g.i.ế.c, c.h.ế.t bất đắc kỳ t.ử đều khác , dựa những chi tiết xác c.h.ế.t thể tìm nguyên nhân.

“Xác c.h.ế.t , chúng sẽ cho sự thật. Chỉ cần hiểu thấu đáo những điều thì sẽ dựng hiện trường, rõ chân tướng. Đương nhiên, việc cũng đòi hỏi luyện nhãn lực, đầu óc nhanh nhạy, tư duy logic sắc bén, và quan trọng nhất là cực kỳ am hiểu cơ thể .”

Tần Minh Ngạn chấn động. Trong đầu như luồng sáng rọi , thứ bỗng trở nên thông suốt. Hai mắt sáng rực, chăm chú quan sát những vong hồn t.ử trạng khác . Hình như tìm thấy con đường tương lai .

Hai tỷ bình phẩm về những vong hồn kỳ dị. Có những ca t.ử trạng hiếm gặp, cả hai còn dừng , kéo con quỷ đó m.ổ x.ẻ nguyên nhân cái c.h.ế.t, dựng hiện trường vụ án. Không dựng ư? Không , chẳng đương sự ngay đây ?

Lũ cô hồn dã quỷ lang thang đường âm phủ: Oan quá! Cạn lời! Không ngờ ngày lôi giáo cụ trực quan thế !

Cặp tỷ đúng là việc của mà!

Cứ thế, Tần Minh Ngạn từ chỗ sợ hãi ban đầu chuyển sang say mê hứng thú. Mãi đến khi khỏi đường âm phủ, vẫn còn hồn, ngơ ngác hỏi: “Chúng ?”

Cậu quanh. Đây là nhà cũ ở Li Thành ư?

“Sao hả? Đệ còn trong đó nữa ?” Tần Lưu Tây như .

Tần Minh Ngạn ngượng ngùng: “Đệ chỉ thấy nhanh quá thôi.”

“Không sợ nữa ?”

“Lúc đầu thì sợ, đó hết sợ . Như tỷ đấy, khi thành quỷ, họ cũng chỉ là , chỉ là c.h.ế.t thôi.” Tần Minh Nguyệt trầm ngâm: “Có những c.h.ế.t oan uổng, minh bạch.”

“Đệ suy nghĩ gì ?”

Trong lòng Tần Minh Ngạn lờ mờ hình thành một ý tưởng. Cậu đưa tay sờ lên vết sẹo lành hẳn mặt, : “Dung mạo hủy hoại, khoa cử chắc chắn đỗ đạt, quan . Vậy thể ngỗ tác ( khám nghiệm t.ử thi) ?”

“Đệ chê bẩn ? Có công t.ử thế gia nào ngỗ tác ?” Tần Lưu Tây : “Còn vết sẹo mặt , nghiêm trọng , thể chữa khỏi .”

Tần Minh Ngạn kiên định: “ giải oan cho c.h.ế.t.”

Tần Lưu Tây , : “Có thể học nghề ngỗ tác, nhưng nhất thiết chỉ ngỗ tác. Đại Lý Tự chẳng là nơi chuyên điều tra phá án ? Hay bổ đầu cũng . Đệ đừng lo chỗ dụng võ, mà hãy lo xem đủ năng lực . Muốn trở thành cao thủ điều tra phá án hàng đầu, những thứ cần học là ít . Hơn nữa, phá án cũng giống như chữa bệnh, bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Chỉ cần sai một ly là một dặm, gây án oan sai. Cho nên học, học cho tinh, học cho thấu, mới thể trở thành đầu trong nghề .”

Tần Minh Nguyệt nhiệt huyết sục sôi, đôi mắt sáng rực nàng: “Tỷ... tỷ thể dạy ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-828-di-thoi-ta-dua-de-ve-nha.html.]

“Trước mắt cứ lo dưỡng thương cho . Bản còn ốm yếu thế thì học hành cái gì?” Tần Lưu Tây hừ một tiếng.

“Chủ tử.”

“Sư phụ.”

Kỳ Hoàng và Đằng Chiêu xách đèn lồng tới, “cục nợ” trong lòng nàng.

Tần Minh Ngạn cứng đờ , đầu , mặt đỏ bừng như gấc chín.

Mặt mũi để cho hết bây giờ!

Tần Lưu Tây sớm bảo Kỳ Hoàng dọn dẹp sẵn một gian phòng. Nàng bế thẳng đặt lên giường, giới thiệu Kỳ Hoàng và Đằng Chiêu.

“Đây là Kỳ Hoàng, theo từ nhỏ. Trước khi Tam thúc và về, cứ ở viện của mà dưỡng thương. Viện yên tĩnh, ai phiền , cứ an tâm.” Tần Lưu Tây chỉ Đằng Chiêu: “Còn đây là đại đồ của , Đằng Chiêu, đạo hiệu Huyền Nhất.”

Đằng Chiêu Tần Minh Ngạn, mày nhíu . Lại thêm một sư thúc chia sẻ sự quan tâm của sư phụ. bé vẫn lễ phép lùi một bước, chắp tay hành lễ: “Bái kiến sư thúc.”

Tần Minh Ngạn ngỡ ngàng: “...”

Mới thế thành sư thúc ?

Cậu luống cuống Tần Lưu Tây: “Đệ... chuẩn quà gặp mặt.”

Thư Sách

“Sau bù cũng .” Tần Lưu Tây xua tay, sang dặn dò Kỳ Hoàng: “Ngày thường con để ý chăm sóc chút, chuyện ăn uống vệ sinh...”

“Hay là gọi Trần Bì về chăm sóc tạm thời ạ?” Kỳ Hoàng đề nghị.

Tần Minh Ngạn căng thẳng. Ăn uống thì còn đỡ, chứ chuyện vệ sinh cá nhân mà để tỷ tỷ Kỳ Hoàng lớn hơn chẳng bao nhiêu giúp thì ngại c.h.ế.t mất.

Tần Lưu Tây gật đầu: “Cũng .”

Hiện tại đông, qua ít, khách đến Phi Thường Đạo xin bùa cũng nhiều. Một Vạn Sách chạy việc vặt là đủ , còn Ngụy Tà ở đó nữa. Cùng lắm thì gọi Hắc Sa về trấn thủ tạm thời.

Tần Minh Nguyệt cảm kích với Kỳ Hoàng: “Làm phiền tỷ tỷ Kỳ Hoàng .”

Kỳ Hoàng đáp: “Không cần khách sáo. Trần Bì là em trai , để nó chăm sóc Tam thiếu gia là hợp lý nhất .”

Tần Minh Ngạn lời cảm ơn, sang Tần Lưu Tây: “Bên phía tổ mẫu, ...”

“Trước khi về, đừng xuất hiện. Ta sợ bà xúc động quá chịu nổi.” Tần Lưu Tây lắc đầu.

Sống mũi Tần Minh Ngạn cay cay.

Tần Lưu Tây thu hết âm khí còn vương , dặn dò: “Đệ ngủ một giấc . Trời sáng sẽ đưa mẫu đến thăm .”

Bên lão thái thái thì thể , nhưng bên Vương thị thì nàng định giấu giếm.

Tần Minh Ngạn ngước mắt lên, vui mừng khôn xiết. Cậu gặp ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...