Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 827: Đi Tây Bắc “vớt” người
Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:17:01
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhận thánh chỉ, những đàn ông nhà họ Tần vẫn cảm giác thực. Dù Tần Lưu Tây rằng họ thể thoát khỏi nơi khổ hàn , nhưng một ngày cầm thánh chỉ tay, họ vẫn dám tin đó là sự thật.
giờ đây, thánh chỉ ân xá của Thánh nhân đang sờ sờ mắt. Tuy phục chức mà chỉ là giáng chức, nhưng thế hơn vạn so với phần lớn những kẻ lưu đày cả đời ngày về. Họ vốn dĩ còn dám mơ tưởng đến chuyện quan trở . Dù thời gian lưu đày cũng đầy hai năm, tuy trong lòng cảm thấy dài đằng đẵng như nửa đời , nhưng tính thì thời gian ở Tây Bắc cũng quá lâu.
Tóm , Tần gia đúng là “chó ngáp ruồi”, vận may đến bất ngờ. Tin tức truyền khiến ít ghen ghét đố kỵ, thầm mắng hôn quân nguyên tắc. Ít nhất cũng lưu đày mấy năm chứ, đằng hai năm gọi về, chẳng là trò đùa ? Hoàng đế cần mặt mũi ?
Mặc kệ khác nghĩ gì, nhà họ Tần chẳng quan tâm. Vừa nhận thánh chỉ, họ lập tức đến nha môn thủ tục hồi kinh, từ quan. Họ thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.
cơn hưng phấn, họ chợt nhớ Tần Minh Ngạn vẫn đang liệt giường, tiện di chuyển. Đứa nhỏ đây?
Tần Lưu Tây dặn dò kỹ, cơ thể bé cần tịnh dưỡng giường ít nhất ba tháng. Giờ mới đầy một tháng, tuyệt đối thể chịu xóc nảy đường. nhà họ Tần cũng thể chờ đợi nữa.
Đặc biệt là Tần Nguyên Sơn và Tần Bá Hồng, họ chức quan, nhất định về kinh cung tạ ơn và nhận chức vụ mới.
“Hay là con ở chăm sóc Ngạn Nhi cho khỏe hẳn về ?” Tần Bá Khanh đề nghị: “Cha và đại ca cứ về kinh , nhị ca và về Li Thành thăm mẫu .”
Tần Bá Quang : “Mẫu chắc cũng sẽ về kinh thôi, là chúng hẹn gặp ở kinh thành?”
“Giờ đông giá rét, đường thủy , đường bộ thì xe ngựa khó khăn, già phụ nữ và trẻ em, e là tiện về kinh ngay .” Tần Bá Khanh lắc đầu.
Tần Nguyên Sơn định mở miệng thì tiếng bước chân bên ngoài.
Tai Tần Bá Khanh thính, vội vàng dậy . Quả nhiên thấy Tần Lưu Tây xuất hiện giữa trời tuyết gió, ông mừng rỡ reo lên: “Tây nha đầu, con đến !”
Mọi đều , trong lòng khấp khởi hy vọng. Họ quên mất Tần Lưu Tây phép thuật mây về gió, thể nhờ nàng giúp một tay?
mà, lưng nha đầu đó là ai thế ?
Đẹp... hơn cả phụ nữ, yêu mị vô cùng.
Tào thị chằm chằm Phong Tu đến ngây , mãi đến khi Tần Bá Quang ho khan hai tiếng đầy khó chịu mới giật cúi đầu xuống.
Tần Bá Hồng cũng đ.á.n.h giá Phong Tu. Gã là ai, quan hệ thế nào với nha đầu ? Nếu là con rể tương lai thì kiên quyết đồng ý, trông chẳng đắn chút nào!
Tần Bá Khanh hỏi: “Nha đầu, bên Li Thành nhận thánh chỉ ?”
“Rồi ạ.” Tần Lưu Tây : “Lần con đến là để thúc giục nhanh chóng lên đường. Ai cần về kinh tạ ơn thì về kinh, ai cần về Li Thành thì về Li Thành, chậm trễ.”
Mọi sững sờ. Sao gấp gáp thế?
Tim Tần Nguyên Sơn thót , chằm chằm Tần Lưu Tây hỏi: “Trong nhà xảy chuyện gì ?”
Tần Bá Khanh cũng nàng chằm chằm, lòng đầy bất an.
Tần Lưu Tây lạnh nhạt : “Lão thái thái sắp qua khỏi .”
Sắc mặt trắng bệch. Tần Nguyên Sơn phịch xuống ghế, môi run rẩy.
Tần Bá Hồng lao đến, nắm chặt cánh tay nàng: “Mày cái gì? Mày tổ mẫu mày bệnh nặng ?”
Phong Tu gạt tay , lạnh lùng : “Không hiểu tiếng ? Ngoài nàng , còn ai rảnh rỗi đến báo tin dữ cho các ?”
Tần Bá Hồng trừng mắt , thèm đôi co, sang hỏi dồn Tần Lưu Tây: “Tổ mẫu con ? Sao tự nhiên qua khỏi?”
“Tần gia sa sút, bà chịu đả kích lớn, lo âu sầu muộn tích tụ trong lòng, thêm mấy trúng gió và té ngã, sức cùng lực kiệt là chuyện đương nhiên.” Tần Lưu Tây giải thích ngắn gọn.
“Mày là đại phu cơ mà, mày cứu bà ?” Tần Bá Hồng chất vấn.
Hắn ngay mà, nhận thánh chỉ cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Không chỉ giáng chức mà còn sắp để tang ?
Số chổi chiếu mệnh ?
“Ta là đại phu, nhưng chữa bệnh già, cũng chữa bệnh tìm đường c.h.ế.t. Bà lời khuyên, tâm bệnh giải tỏa thì chữa chứ chữa tâm. Hơn nữa, cũng thần tiên, mệnh tận thì giữ là giữ . Ta đến để báo tin cho các , nếu để tiếc nuối thì mau chóng thu dọn mà về, đừng nhảm nữa.”
Tần Bá Hồng nàng chặn họng đến đỏ mặt tía tai.
Tần Bá Khanh mắt đỏ hoe, run giọng hỏi: “Tổ mẫu con còn bao nhiêu thời gian?”
“Không , khó lắm. Bà đang cầm cự bằng một chút chấp niệm cuối cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-827-di-tay-bac-vot-nguoi.html.]
Tần Bá Khanh xong, nước mắt trào .
“Tổ phụ!” Tần Minh Mục thấy lão gia t.ử lảo đảo sắp ngã, vội vàng đỡ lấy, hoảng hốt gọi Tần Lưu Tây: “Đại mau tới đây!”
Tần Nguyên Sơn c.ắ.n mạnh đầu lưỡi cho tỉnh táo, vị tanh ngọt lan trong miệng. Ông dựa cháu nội, mặt trắng bệch : “Không . Ta sớm , sớm nên nghĩ đến . Bà tính tình cố chấp, chịu thua kém ai, bà ...”
Nói đến đây, đôi mắt già nua đục ngầu trào hai hàng lệ.
Tần Lưu Tây bước tới bắt mạch cho ông, : “Nếu ngài cũng lời khuyên, Tần gia vực dậy e là còn đợi thêm nhiều năm nữa.”
Nàng đặt lọ t.h.u.ố.c lên bàn: “Mỗi ngày một viên, đủ để cầm cự cho ngài về kinh tạ ơn. Giờ lúc chuyện vô nghĩa.”
Tần Nguyên Sơn hít sâu một , gật đầu: “Con đúng. Lão tam, con nhờ Triệu tổng quản tìm xe ngựa. Ngày mai và lão đại một bước về kinh, tạ ơn xong sẽ xin nghỉ phép về Li Thành. Các con thẳng từ đây về Li Thành. Chỉ là Tây nha đầu, Ngạn Nhi nó...”
Thư Sách
“Con sẽ vớt... nhầm, đưa nó .”
Tần Bá Quang liền hỏi: “Có thể đưa chúng cùng luôn ?”
“Một đoàn xuất phát từ Tây Bắc, qua mỗi thành đều lộ dẫn chứng minh hành trình. Tự nhiên biến mất xuất hiện ở Li Thành cách ngàn dặm, các gây sự chú ý đến mức nào? Không sợ coi là yêu quái đem thiêu sống ?”
Mọi rùng . Họ quên mất chuyện .
“Thế còn Ngạn Nhi thì ?” Ngươi sợ lộ ?
“Ta tự cách.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Đến lúc đó tên
sẽ cùng với các , đóng vai Tần Minh Ngạn.”
Phong Tu hừ một tiếng. Lúc quan trọng thì là thế . yên tâm, chỉ cần dùng một sợi lông là thổi một thế giống hệt.
Mọi ngơ ngác. Mỹ nhân... , mỹ nam đóng giả Tần Minh Ngạn ?
Phong Tu phòng bên cạnh, liếc Tần Minh Ngạn một cái, xoay biến hóa, trong chớp mắt mang hình dáng y hệt Tần Minh Ngạn bước .
“Ngạn Nhi?” Mọi sững sờ. Đây là yêu pháp gì ?
“Là đây.” Phong Tu biến trở về hình dạng thật.
Bịch. Tào thị ngất xỉu tại chỗ.
Người rốt cuộc là , ma yêu ?
“Phải giữ bí mật đấy nhé. Nói bậy bạ ngoài thì gặp họa là các đấy.” Tần Lưu Tây tủm tỉm nhắc nhở, thuận tiện hạ cấm ngôn thuật lên tất cả mặt ở đây. Phàm là chuyện liên quan đến những điều , họ sẽ thể thốt lời.
Đợi về đến Li Thành, nàng sẽ bảo Phong Tu thôi miên đổi ký ức của họ. Sẽ thế , càng phép thuật gì sất. Để tránh rắc rối, câu chuyện sẽ là nàng tình cờ qua Tây Bắc và cứu giúp đứa em trai xui xẻo Tần Minh Nguyệt mà thôi.
Chuyện xưa đều do tài thêu dệt nên cả.
Không hiểu , nụ của Tần Lưu Tây, đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác chút điềm chẳng lành là thế nào nhỉ?