Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 823: Lấy công chuộc tội

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:59:20
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương thị kéo tay Tần Lưu Tây phòng, thấy Vạn di nương lon ton chạy theo rót dâng nước, bèn bảo: “Cô cần vội vàng gì, xuống cùng một chút .”

Vạn di nương ngoan ngoãn xuống.

Vương thị sang Tần Lưu Tây, ân cần : “Tay con lạnh quá, năm nay trời trở lạnh sớm, bảo Kỳ Hoàng chuẩn thêm quần áo dày cho con. Con gái con đứa, đừng để cảm lạnh. Tuy con là đại phu nhưng t.h.u.ố.c thang ngon lành gì , đắng ngắt cả , nhất là đừng để bệnh.”

“Mẫu .” Tần Lưu Tây ngoan ngoãn đáp lời.

Vương thị hài lòng, bưng chén lên uống một ngụm, nhưng “á” lên một tiếng, khóe miệng rướm máu. Bà định đưa tay chạm thì Tần Lưu Tây ngăn .

“Đừng chạm , là vết rộp do nóng trong đấy.” Tần Lưu Tây cầm tay bà bắt mạch, một lát : “Thu táo (khô hanh mùa thu) nghiêm trọng, hỏa khí trong dày cũng lớn. Hai đêm nay mẫu ngủ ngon ?”

Vương thị khổ: “Mấy hôm nay trong lòng cứ bồn chồn yên, đêm ngủ ngon giấc. Hôm nay lão thái thái xảy chuyện , càng thêm lo lắng nóng ruột.”

Tần Lưu Tây tháo túi châm cứu , : “Mẫu lên giường La Hán , con châm cho vài mũi.”

Thư Sách

Vạn di nương nhanh nhảu lấy gối, đỡ Vương thị xuống, bên cạnh đóng chặt cửa sổ phía nam để tránh gió lùa, miệng liến thoắng: “Hay là gọi Thẩm ma ma về hầu hạ thái thái nhé? Bên cạnh ai cũng .”

Tần Lưu Tây thấy bà chu đáo, thầm nghĩ tuy đầu óc đơn giản nhưng cũng lúc cẩn thận phết.

Vương thị thấy vẻ lo lắng của Vạn di nương, vỗ vỗ tay bà trấn an: “Không cần , bên lão thái thái giờ càng cần hơn.”

Tần Lưu Tây xoa bóp các huyệt vị cho Vương thị thư giãn, mới châm cứu các huyệt tương ứng để trừ hỏa dày, sơ can giải uất, hạ tâm hỏa, giúp an thần dễ ngủ.

Vương thị thở dài một tiếng, đợi châm xong mới hỏi: “Lão thái thái như , Tây Nhi , nên gọi em Tiểu Tứ Tiểu Ngũ về ?”

“Gọi về gì? Bọn nó hầu hạ già bưng bô đổ nước giải? Chẳng tích sự gì, cứ để chúng ở học quán mà học hành cho t.ử tế, đừng về thêm phiền. Bệnh của lão thái thái cũng chẳng do chúng nó gào vài tiếng thể hiện hiếu thảo là khỏi .” Tần Lưu Tây thẳng: “Hơn nữa, còn tỉnh, biểu hiện hiếu thảo thì bà cũng thấy, màu cho ai xem chứ?”

Vạn di nương liếc nàng. Nói năng thế , sợ chọc tức thái thái đến mức kim châm b.ắ.n ngoài .

“Ta chỉ sợ lỡ lão thái thái , trong nhà cháu trai đích tôn nào túc trực bên cạnh.” Vương thị thở dài.

“Sẽ .” Tần Lưu Tây thấy mắt Vương thị sáng lên, bồi thêm một câu: “Lúc nào bà thực sự sắp , con sẽ lôi cổ bọn chúng về quỳ giường đưa tang, đến mức vắng mặt .”

Vương thị nhắm mắt : “...”

ngủ, bây giờ?

giả vờ ngủ , đành mở mắt tiếp: “Bên chỗ lão thái thái cần trông coi, định mua thêm hai hầu về chăm sóc.”

“Cũng cần thiết . Chẳng còn Nhị thẩm ? Lại thêm chị em Tần Minh Nguyệt nữa, chẳng nhẽ thể hiện chút hiếu thảo, hầu hạ bệnh ?” Tần Lưu Tây : “Người ngoài mua về bằng nhà tận tâm.”

“Nhị thẩm con mà hầu hạ ai. Nếu tại cô thì lão thái thái đến nông nỗi .” Vương thị day day trán: “Trông chờ hầu hạ, lão thái thái e là càng mau .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-823-lay-cong-chuoc-toi.html.]

“Không , bà sẽ tận tâm hơn ai hết, vì trong cái phủ , ai sợ lão thái thái nhắm mắt xuôi tay hơn bà .” Tần Lưu Tây khẩy: “Để giữ mạng cho lão thái thái, bảo bà hót phân bà cũng nguyện ý, mẫu tin ?”

Vương thị sững sờ.

Vạn di nương liếc Tần Lưu Tây, thầm nghĩ: Nàng chắc chắn đang cố tình hành hạ Tạ thị!

“Vậy thì để cô chăm sóc , bảo Minh Nguyệt bọn nó phụ giúp thêm.” Vương thị ngẫm nghĩ. Lão thái thái tỉnh, thực việc hầu hạ cũng chẳng gì nhiều, , trừ mấy việc bẩn thỉu . Thôi thì nhẫn nhịn chút cũng qua, để Tạ thị cái giá trả cho sự bất cẩn của !

Khi Tạ thị Vương thị giao cho và đám trẻ con nhiệm vụ hầu hạ lão thái thái, cả đờ . Bà ... bà chăm sóc già!

“Đại tẩu, , nhưng thật sự . Chuyện chuyên môn chứ, chẳng còn Đinh ma ma và Cúc Nhi ?”

Vương thị đáp: “Đinh ma ma từ đầu thu đến giờ ốm đau liên miên, tuổi cũng cao , giờ vẫn đang uống thuốc. Bà lòng nhưng sức mà túc trực mãi ?”

Tạ thị sang Đinh ma ma. Bà mặt mày ốm yếu, tóc bạc trắng, gầy guộc, vẻ mặt khắc khổ.

Trước Đinh ma ma tuy là hầu nhưng là ma ma cận của lão thái thái, trướng cũng hai tiểu nha đầu hầu hạ. Về nhà cũ, tuy việc nặng nhưng chắc chắn sung sướng như lúc Tần gia sa sút. Vừa lo lắng sợ hãi, tuổi tác cao, thường xuyên khuyên giải lão thái thái, đêm hôm thức cùng bà chủ, sức khỏe suy giảm nhiều.

Trông cậy Đinh ma ma hầu hạ lão thái thái là điều thể.

Tạ thị còn gì đó nhưng Vương thị lạnh lùng cắt ngang: “Nếu là cô, sẽ tận tâm tận lực. Đợi lão thái thái tỉnh , cô mới đường sống. Lấy công chuộc tội, chẳng lẽ cô hiểu?”

Tạ thị rùng .

“Cúc Nhi đương nhiên cũng túc trực ở đây. lão thái thái bệnh tật thế , còn sắc thuốc, nấu cháo, ai ?” Vương thị : “Bệnh của lão thái thái ngày một ngày hai là khỏi, thậm chí thể bao giờ khỏi, chúng chỉ đang đếm từng ngày thôi.”

Tạ thị mặt cắt còn giọt máu. Vậy mà chị còn bắt hầu hạ?

quỳ sụp xuống mặt Vương thị: “Đại tẩu, chúng mời thêm vài đại phu nữa , chữa khỏi cho lão thái thái thì ? Không thể chỉ lời một Tây Nhi mà kết luận là vô phương cứu chữa .”

Vương thị giận dữ: “Cô hồ đồ ! Tình trạng sức khỏe của lão thái thái thế nào, trong lòng cô tự rõ. Đến Tây Nhi còn bó tay thì ngoài ? Hơn nữa Mao đại phu của Trường Sinh Điện cũng thế , cô nghĩ khác thể cải t.ử hồi sinh ? , thể loại t.h.u.ố.c mạnh khiến bà tỉnh ngay tức khắc, nhưng đó là t.h.u.ố.c gì, cô hiểu ?”

Một liều t.h.u.ố.c đ.á.n.h thức dậy ngay lập tức, chắc chắn là t.h.u.ố.c kích thích cực mạnh (hổ lang chi dược). Loại t.h.u.ố.c chỉ dùng trong trường hợp bất đắc dĩ, vì tuy tác dụng tức thời nhưng cơ thể bệnh sẽ chịu đựng nổi.

Vương thị lạnh lùng : “Nếu dùng t.h.u.ố.c mạnh mà lão thái thái nhanh hơn, cô định ăn thế nào với cha và chú hai?”

Tạ thị buông thõng tay, vẻ mặt tuyệt vọng, bệt xuống đất.

Vương thị xoa huyệt thái dương đau nhức: “Quyết định thế . Biết trời cao thương xót, cho thêm chút thời gian, ít nhất cũng đợi đến ngày cha bọn họ trở về.”

Tạ thị lọt tai chữ nào. Trong đầu bà lúc chỉ hình ảnh bẩn thỉu khi chăm sóc già bệnh tật, phân với nước tiểu ám ảnh tâm trí.

Và sự thật đúng là như . Kể từ ngày đó, Tạ thị và đám con cháu bắt đầu chuỗi ngày sống trong “nước sôi lửa bỏng”, cuồng với bỉm tã và mùi xú uế, kêu trời trời thấu, kêu đất đất chẳng .

Loading...