Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 822: Ta thấy ngươi rất giỏi dát vàng lên mặt đấy!
Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:59:19
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây về đến sân nhà , kịp nóng chỗ Kỳ Hoàng dúi tay một bát canh sâm. Bát canh nấu từ cùng một cây rễ sâm quý giá . Vốn dĩ Kỳ Hoàng định chia cho mấy trong viện uống, nhưng chủ nhân về thì đương nhiên ưu tiên nàng .
“Chủ t.ử mau uống , bổ khí lắm đấy. Lúc nãy ngài nên động chân khí như .” Kỳ Hoàng xót xa, trách móc: “Dạo ngài cứ việc liên tục, sắt cũng chịu nổi cách ngài bào mòn sức lực thế .”
Tần Lưu Tây nhẹ.
“Ngài còn ?” Kỳ Hoàng lườm nàng một cái đầy oán trách. Nhìn khuôn mặt gầy trông thấy của chủ nhân, nàng đau lòng thôi. Chợt thấy tiểu nhân sâm tinh đang lén lút chui khỏi đất, nàng liền bước tới: “Thêm một cây nữa .”
Tiểu nhân sâm tinh: “???”
“Không chủ t.ử thì gì ngươi ngày hôm nay. Nhìn xem nàng yếu ớt thế nào kìa? Cho xin thêm một cái rễ con, hầm canh gà nhân sâm cho chủ t.ử tẩm bổ. Ăn sâm gà mới đúng bài.”
Tiểu nhân sâm tinh: Tuy phận nhân sâm sinh là để ăn, nhưng ngươi toạc mặt như thế, mà đau lòng quá ?
Tần Lưu Tây can ngăn: “Thôi , đừng ép nó nữa. Một bát canh là đủ . Đang độ cuối thu, bổ quá chảy m.á.u cam bây giờ.”
Tiểu nhân sâm tinh thấy ngứa ngáy trong lòng. Ngươi cho cho, cứ thích cho đấy!
Nó dứt khoát bứt một cái rễ con đưa cho Kỳ Hoàng: “Cầm lấy ! Đừng so sánh bổn tinh với mấy củ nhân sâm tầm thường , chúng nó cửa ! Ăn sâm thường thì chảy m.á.u cam, chứ ăn sâm của thì chỉ khỏe re, thành tinh đấy nhé!”
Đằng Chiêu vẻ mặt tự hào của nó, cố nín , gì.
Nếu cho nó nó lừa, liệu nó nhỉ?
Mà nhân sâm tinh thì rơi lệ , là chảy dịch sâm? Nếu là dịch sâm thì dùng để luyện t.h.u.ố.c ?
Tiểu nhân sâm tinh bỗng thấy lạnh sống lưng. Không , sát khí!
Đằng Chiêu xuống, Tần Lưu Tây hỏi: “Sư phụ, chuyện lão thái thái, ngài định cưỡng ép giữ mạng bà ?”
“Thế nào gọi là cưỡng ép giữ mạng?” Tần Lưu Tây hỏi ngược .
Đằng Chiêu mím môi: “Tục ngữ câu ‘Diêm Vương xử c.h.ế.t canh ba, ai giữ đến canh năm’, nhưng con , nếu sư phụ thực sự giữ, ngài cũng thể đối đầu với Diêm Vương.”
Diêm Vương: Đừng nể mặt quá, cần mặt mũi !
Tần Lưu Tây : “Con nghĩ vi sư sẽ ?”
Đằng Chiêu lắc đầu: “Sư phụ, sinh lão bệnh t.ử là quy luật tự nhiên. Can thiệp nhân quả luân hồi, xin ngài đừng !”
Không lạnh lùng vô tình, mà là lão thái thái xứng. Kể cả bà xứng đáng chăng nữa, thì việc nghịch thiên cải mệnh cũng chẳng đem kết cục gì.
“Nói lắm. Can thiệp luân hồi, nghịch thiên cải mệnh là điều cấm kỵ. Chiêu Chiêu, dù gặp chuyện gì, con cũng khắc cốt ghi tâm điều . Cho dù con cứu là vi sư, cũng tuyệt đối !”
Đằng Chiêu sững sờ, hàng mi rủ xuống, ngón tay siết chặt. Nếu thực sự ngày đó, liệu cưỡng ép giữ mạng sư phụ ?
Không dám nghĩ tới.
Tần Lưu Tây xoa đầu bé, : “Đừng suy nghĩ nhiều. Cùng vi sư d.ư.ợ.c phòng bốc t.h.u.ố.c nào. Đem t.h.u.ố.c sang cho bên sắc. Sức khỏe lão thái thái vốn như ngọn đèn gió, sẽ cố gắng dùng t.h.u.ố.c thang kéo dài tàn cho bà . Còn cầm cự đến bao giờ thì xem ý chí của chính bà thôi.”
Đằng Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần sư phụ chuyện nghịch thiên cải mệnh là .
Hai thầy trò d.ư.ợ.c phòng, Tần Lưu Tây tên thuốc, Đằng Chiêu phụ trách bốc, nhanh một thang thuốc, sai mang sang cho Vương thị sắc.
Tần Lưu Tây đang định nghỉ ngơi một chút thì Kỳ Hoàng báo tin nhóm Tần Minh Nguyệt đến hỏi thăm bệnh tình của lão thái thái.
Cho , Tần Lưu Tây im lặng gì. Tần Minh Nguyệt đợi một lúc, nhịn hỏi : “Đại tỷ tỷ, tổ mẫu khỏe ?”
“Bà già .”
Lòng Tần Minh Nguyệt chùng xuống.
Tần Minh Hâm lên tiếng: “Đến cả tỷ cũng cách nào ? Y thuật của tỷ lợi hại lắm mà?”
“Ta chỉ là , thần tiên. Các đừng thần thánh hóa lên, lên bàn thờ .” Tần Lưu Tây liếc xéo cô bé một cái lạnh nhạt.
Tần Minh Hâm: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-822-ta-thay-nguoi-rat-gioi-dat-vang-len-mat-day.html.]
Người như một vẫn đáng ghét như thế!
Tần Minh Nguyệt thất thần dậy, thêm lời nào, lặng lẽ ngoài.
Tần Minh Hâm ngẩn , giậm chân một cái cũng chạy theo.
Hai chị em Tần Ngữ Yên chần chừ một lúc, theo mà quỳ xuống hành lễ với Tần Lưu Tây, chân thành : “Lưu Tây biểu tỷ, nhờ sự thần cơ diệu toán và giúp đỡ của tỷ mà chúng mới thể bình an thoát khỏi Tống gia. Chúng vẫn luôn cảm tạ tỷ mà dịp gặp mặt. Đa tạ tỷ!”
Nói xong, hai trịnh trọng dập đầu hành đại lễ.
“Tâm ý nhận , về .” Tần Lưu Tây phất tay.
Hai dám nán lâu, vui vẻ lui ngoài.
Vị biểu tỷ cứ nịnh nọt là . Cách nhất để kết giao với tỷ là ngoan ngoãn, lời và tôn trọng.
Hoàng hôn buông xuống, Tần Lưu Tây đến viện của Vương thị. Vạn di nương từ trong phòng bước , thấy nàng liền vồn vã đón tiếp.
“Thái thái vẫn về .”
Tần Lưu Tây ậm ừ, thấy bà ăn mặc phong phanh bèn nhắc nhở: “Trời lạnh , mặc thêm áo . Đừng chỉ mải mê mà quên giữ ấm. Trong nhà đang nhiều việc, đừng để ốm vướng chân khác.”
Vạn di nương đắc ý khoe: “Con thấy mặc mỏng thế thôi chứ bên trong càn khôn đấy. Ta may thêm một lớp bông mỏng bên trong, mặc ấm . Không tin ngươi sờ tay xem, ấm lắm.”
Bà tiến tới nắm lấy tay Tần Lưu Tây, nhíu mày: “Tay con còn lạnh hơn cả tay .”
Tần Lưu Tây cúi đầu bàn tay gọn trong tay bà , ấm từ lòng bàn tay đối phương truyền sang khiến nàng chút quen, vội rút tay về.
“Hay là may cho con một bộ váy áo giống thế nhé? Tuy mỏng nhưng lạnh .” Vạn di nương ướm hỏi.
“Ta lạnh.” Tần Lưu Tây buột miệng từ chối.
Nói xong thấy giọng điệu cứng nhắc, sợ cái bà di nương ngốc nghếch mít ướt tủi , nàng định thêm câu gì đó vớt vát thì đối phương hì hì cướp lời.
Vạn di nương vô tư lự : “Đừng khách sáo với , hiểu mà. Ngươi chỉ mạnh miệng thế thôi chứ trong lòng lắm, giống mấy ngoài miệng cần nhưng thực là cần . Không , dù gì rảnh rỗi cũng chẳng việc gì . Ngươi yên tâm, may vá khéo lắm đấy.” Từ “tủi ” bao giờ trong từ điển của bà .
Tần Lưu Tây: Ta thấy giỏi dát vàng lên mặt đấy!
Tự cho là đoán trúng ý, Vạn di nương bắt đầu hoa tay múa chân ướm thử lên nàng, miệng lẩm bẩm: “Ta thấy con gầy thì ? Eo nhỏ thật đấy, nhưng n.g.ự.c thì... chẹp, càng phẳng lì, m.ô.n.g cũng cong bằng ...”
Tần Lưu Tây: “...”
Nàng ăn ở thất đức lắm mà công kích thể thế ?
“Hai đang gì thế?” Vương thị mệt mỏi bước viện, thấy Tần Lưu Tây vẻ mặt như đưa đám thì tò mò, thấy buồn , cố gượng hỏi.
Vạn di nương nhanh nhảu: “Thiếp định may cho nó bộ quần áo lót bông mỏng, đang đo kích cỡ đây . Tay nó còn lạnh hơn cả tay đấy.”
“Ồ, bảo Thẩm ma ma lấy vải cho ngươi.” Vương thị , vẫy tay gọi Tần Lưu Tây: “Chúng trong chuyện chút nhé?”
Thư Sách