Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 821: Bệnh cũ, vô phương cứu chữa!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:59:18
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây bước trọn lời của tiểu đồ , khóe môi khẽ nhếch lên, sải bước tiến thẳng phòng trong.

“Tây Nhi về !” Cố thị là đầu tiên phát hiện nàng, reo lên đầy mừng rỡ.

Vương thị cũng vui mừng khôn xiết, nhưng mở miệng thì giọng nghẹn ngào: “Tây Nhi, con về là , tổ mẫu con...”

Đằng Chiêu nhường chỗ, đợi Tần Lưu Tây xuống bắt mạch thì báo cáo: “Mao đại phu châm cứu qua ạ.”

“Ừ.”

Tần Lưu Tây đặt hai ngón tay lên mạch môn của lão thái thái, nghiêng đầu quan sát sắc mặt bà, hỏi: “Đã cho uống canh sâm ?”

“Vừa mới uống xong.”

“Làm nông nỗi ? Bị ngã ?” Tần Lưu Tây những vết bầm tím và trầy xước mặt lão thái thái, rõ ràng là do ngã xuống đất cọ xát mà thành.

Vương thị liếc xéo Tạ thị: “Cô tự .”

Tạ thị run rẩy, lén Mao đại phu một cái. Mao đại phu như thấy, cũng ý định rời . Tần Lưu Tây ở đây, ông tranh thủ cơ hội quan sát và học hỏi y thuật chứ!

Tạ thị tức ách. Lão già mà thiếu tinh tế thế !

Thấy Tần Lưu Tây sang, Tạ thị vội vàng giải thích: “Lão thái thái vệ sinh lâu quá, định lấy chút nước cho bà rửa ráy. Ai ngờ mấy bước thì bà ngã nhào xuống . Ta thật sự cố ý mà.”

Dù là bô, nhưng với một già yếu từng trúng gió như lão thái thái thì cũng thể rời . Ngồi xổm lâu chân tê mỏi, m.á.u huyết lưu thông, thể lực suy giảm, đầu óc choáng váng, chỉ cần lơ là một chút là ngã ngay.

Người già té ngã hậu quả khôn lường. Nhẹ thì gãy xương, nặng thì chầu trời luôn, nhất là những bệnh nền như trúng gió, tim mạch. Cho nên bên cạnh những già như càng thể thiếu chăm sóc.

Nhìn Tạ thị xem, chỉ vài bước mà lão thái thái bất tỉnh nhân sự thế .

Thư Sách

“Ta thật sự cố ý, cũng ngờ như , các tin !” Tạ thị run rẩy thanh minh.

sợ nhất là lão thái thái mệnh hệ gì thì tội đều đổ lên đầu . Lúc đó chỉ ngóc đầu lên nổi mà còn mang tiếng ác, khắt khe với chồng đến c.h.ế.t. Cái danh bất hiếu đủ để đè c.h.ế.t bà , liên lụy đến cả con cái. Nếu Tần Bá Quang , e là sẽ ngay một tờ hưu thư đuổi cổ bà .

Tần Lưu Tây nhạo: “Sức khỏe lão thái thái thế nào, một khắc cũng thể rời , ngươi theo hầu hạ vệ sinh mà bỏ , đây là mong bà c.h.ế.t sớm cho rảnh nợ ?”

Tạ thị mặt cắt còn giọt máu, giọng chói tai: “Ngươi bậy! Ta là mong lão thái thái trường thọ nhất, chỉ một cái...”

“Nhờ phúc của ngươi mà chỉ một cái bà ngã quỵ, dậy nổi nữa đấy.” Tần Lưu Tây lạnh: “Lão thái thái vốn từng trúng gió, các ngươi còn dám lơ là như . Trong lòng mong, nhưng hành động thì chính là ý đó.”

Bị cô cháu gái vạch trần thương tiếc, đừng Tạ thị, ngay cả Cố thị và Vương thị cũng thấy hổ chỗ dung .

“Tây Nhi, tổ mẫu con tỉnh nữa ?” Vương thị lo lắng hỏi.

Tần Lưu Tây đáp: “Khó lắm. Khí cơ trầm trệ, sinh cơ yếu ớt, m.á.u dồn lên não. Có lẽ là do xổm quá lâu, m.á.u huyết lưu thông, khi dậy đột ngột, m.á.u xông lên não gây chóng mặt ngã xuống.”

Nàng với lấy cái túi gấm, bảo Đằng Chiêu: “Lấy kim châm đây.”

Đằng Chiêu nhận lệnh, lấy hộp kim châm mở .

Tần Lưu Tây rửa tay, lau khô xác định huyệt vị sát trùng, : “Ta sẽ dùng kim châm để khơi thông những mạch m.á.u tắc nghẽn do m.á.u dồn lên não. Còn tỉnh ...” Nàng ngập ngừng một chút: “Phải xem mệnh thôi.”

Đằng Chiêu nàng, lão thái thái. Rõ ràng t.ử khí lờ mờ, chẳng lẽ sư phụ nghịch thiên cải mệnh?

Kim châm cứu huyệt đối với Tần Lưu Tây khó. Chỉ trong chốc lát, đầu, tay và chân lão thái thái cắm vài cây kim châm.

Mao đại phu hoa cả mắt, hiểu nổi những huyệt vị tác dụng gì. khi thấy thở lão thái thái dần định, đuôi kim rung lên bần bật, còn sắc mặt Tần Lưu Tây tái , ông hiểu .

Đây là dùng nội công thúc đẩy kim châm dẫn dắt khí cơ vận hành trong kinh mạch.

Một nén nhang , đuôi kim dần ngừng rung. Trán Tần Lưu Tây lấm tấm mồ hôi. Kỳ Hoàng vội lấy khăn lau cho nàng, ánh mắt đầy xót xa.

Chủ t.ử dốc hết sức .

Dùng chân khí nội công thúc đẩy kim châm cũng tương đương với việc dùng “phi châm” lưu chuyển trong kinh lạc, đến kinh lạc thông đến đó.

Chủ t.ử đến mức là quá đủ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-821-benh-cu-vo-phuong-cuu-chua.html.]

Kỳ Hoàng lão thái thái sắc mặt xanh xao, thầm nghĩ: Cả đời phúc lớn nhất của bà là đứa cháu gái như chủ tử. Những gì chủ t.ử cho nhà họ Tần quá đủ, thậm chí là dư thừa. Dù từ nay về nàng mặc kệ, thèm mặt nhà họ Tần nữa thì trong sổ công tội cũng ai trách cứ nàng nửa lời.

Bởi vì món nợ nhân quả , nàng trả xong .

Tần Lưu Tây rút kim, bắt mạch dặn: “Mỗi ngày cho uống một bát canh sâm.”

Cầm cự ngày nào ngày đó. Lão thái thái sống còn tùy thuộc chấp niệm của bà đối với sự trở về của những đàn ông Tần gia lớn đến .

Tần Lưu Tây chắp tay với Mao đại phu: “Đơn t.h.u.ố.c sẽ tự kê. Lần phiền ông . Tam thẩm, tiễn Mao đại phu về giúp con.”

“Được.”

Mao đại phu nán hỏi: “Đơn t.h.u.ố.c cô nương kê thể giữ mạng ?”

Tần Lưu Tây lạnh nhạt: “Trong lòng ngài cũng hiểu rõ mà. Bà như ngọn đèn gió, nỏ mạnh hết đà, chỉ là cố cầm cự thôi. Bệnh cũ, vô phương cứu chữa!”

Chỉ thể đếm từng ngày.

Mao đại phu thở dài.

Vương thị và hiểu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hoang mang.

Đợi Mao đại phu khuất, Vương thị nuốt nước bọt hỏi: “Tây Nhi, tổ mẫu con còn thể cầm cự bao lâu?”

“Nếu ngã thì lẽ qua năm . Còn hiện tại... khó lắm, nên chuẩn hậu sự dần .” Giọng nàng lạnh lùng khiến , kể cả đám Tần Minh Nguyệt mới lưng, đều lạnh toát sống lưng.

Tổ mẫu thật sự đến bước đường cùng ?

Tạ thị sợ hãi trợn ngược mắt, ngất xỉu tại chỗ. Bà xong đời .

Tần Lưu Tây bực , bảo Đằng Chiêu: “Châm cho bà một mũi tỉnh .”

Đằng Chiêu chút khách khí châm một kim nhân trung Tạ thị.

Tạ thị tỉnh , gào lên một tiếng lao về phía lão thái thái: “Mẹ ơi! Con dâu với ! Ông trời ơi, bắt con cho chịu khổ!”

Tần Lưu Tây ngoáy lỗ tai: “Bà vốn yếu, bà mà đè lên nữa là tiễn bà luôn đấy. Tin rằng lão thái thái sẽ vui lòng đưa bà cùng.”

Tạ thị cứng đờ .

Tần Lưu Tây kê đơn t.h.u.ố.c ngay tại chỗ, với Vương thị: “Đơn t.h.u.ố.c con kê ở đây. Trong d.ư.ợ.c phòng của con còn ít thuốc, con về soạn cho mang sang sắc là . Bên cắt cử một túc trực. Thuốc bôi vết thương mặt con sẽ bảo Kỳ Hoàng mang sang .”

Nói xong, nàng liếc lão thái thái một cái dẫn Đằng Chiêu và Kỳ Hoàng bỏ .

Tạ thị: “Nó... nó...”

Vương thị lạnh lùng : “Đừng nó với chả nó nữa. Cô nên nghĩ xem ăn thế nào với cha và chú hai .”

Tạ thị ngã xuống đất, sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh vã như tắm. Phải , bà bây giờ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...