Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 820: Lão thái thái đã là nỏ mạnh hết đà

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:59:17
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quyền Cảnh thể ngờ rằng, lặn lội ngày đêm đến đây, khó khăn lắm mới gặp Tần Lưu Tây, mà cơm kịp ăn, nàng vội vã đòi .

Trước khi , nàng đưa lọ t.h.u.ố.c cho Tịch Tranh nhờ Quyền Cảnh chuyển giao. Dù cũng sẽ gặp Tịch Tranh .

Tần Lưu Tây nghĩ đến phận của Tịch Tranh, bèn với Quyền Cảnh: “Nàng thực cũng giống , là nữ nhi. Nàng tòng quân tuy lý do riêng, nhưng quả thực là một bậc kỳ tài trời sinh. Nếu ngươi ngại nữ t.ử cầm quân đ.á.n.h giặc thì thể mang nàng theo. Còn nếu ngại, thì coi như gì, nàng thể bao xa tùy thuộc mệnh của nàng.”

Quyền Cảnh lọ t.h.u.ố.c trong tay, kinh ngạc hỏi: “Dù dùng , ngươi sợ tiết lộ phận nữ nhi của nàng ngoài ?”

Tần Lưu Tây đáp: “Ngươi loại như .” Ngừng một chút, nàng thêm: “Nếu ngươi là loại đó... ha hả.”

Hiểu , cái điệu “ha hả” hiểu quá rõ.

Quyền Cảnh nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Yên tâm, sẽ phụ lòng tin của ngươi.”

Tần Lưu Tây vẫy tay chào , dặn dò Tôn đại phu tiếp tục châm cứu tan m.á.u bầm và chăm sóc hậu phẫu cho Tần Minh Ngạn. Nàng cũng chào tạm biệt Tần Bá Khanh.

Tần Bá Khanh linh cảm chuyện chẳng lành, buột miệng hỏi: “Có chuyện gì gấp ?” Không hiểu trong lòng ông cứ bồn chồn bất an.

Tần Lưu Tây rõ, chỉ gật đầu: “Rất gấp, đây, chờ tin là .”

Nói xong, nàng biến mất ngay tại hậu viện của Bách Thảo Đường.

Tôn đại phu dụi dụi mắt: “???”

Quyền Cảnh trong lòng dậy sóng. Giờ mới học võ công cao cường đến mấy cũng bằng học cái thuật “thoắt ẩn thoắt hiện” . Có nó thì doanh trại địch như chợ, còn gì bằng?

cũng , cái còn tùy thuộc thiên phú.

Quyền Cảnh Tôn đại phu, hỏi: “Ông thấy gì?”

“Ta...” Tôn đại phu giật , nhanh nhảu đáp: “Ái chà, định nhóm lò sắc thuốc. Trí nhớ đúng là già , chẳng nhớ gì cả. Hậu sinh, nãy hỏi gì cơ?”

Quyền Cảnh phất tay. Biết điều là , đừng cái gì cũng bêu rếu ngoài, gây phiền phức cho nàng.

Tần phủ ở Li Thành.

Mọi vây quanh viện của Tần lão thái thái, vẻ mặt ai nấy đều hoảng loạn, kinh hoàng, và cả hoang mang.

Khó khăn lắm trong nhà mới tin vui Tần gia sắp giải oan, lão thái thái đột ngột ngã bệnh thế ?

“Nhị tỷ, lỡ như tổ mẫu bà ...”

Thư Sách

“Câm miệng!” Tần Minh Nguyệt trừng mắt , quát khẽ: “Nói bậy bạ cái gì đấy, xui xẻo!”

Tần Minh Hâm bĩu môi, thầm nghĩ tỷ mắng gì, lo nhất chẳng là tỷ . Nếu tổ mẫu mất, tỷ chịu tang, đến lúc hết tang thì tuổi cũng lỡ dở .

Tần Minh Nguyệt đang lo sốt vó. lo thì lo, những lời xui xẻo đó mà , lỡ như linh nghiệm thì ?

Nét mặt nàng tràn đầy u sầu, lo cho tổ mẫu, lo cho tương lai của chính .

Trong phòng, Vương thị và căng thẳng Mao đại phu của Trường Sinh Điện châm cứu. Thấy ông nhíu chặt mày, ai nấy đều tái mặt.

Nào ai ngờ lão thái thái vệ sinh thôi mà cũng ngã một cái dậy nổi nữa?

Mao đại phu rút kim châm, lão thái thái vẫn mở mắt. Ông bắt mạch nữa, thở dài, đầu Vương thị và lắc đầu: “Lão thái thái vốn từng trúng gió, mấy năm nay u uất trong lòng, lo âu suy nghĩ nhiều, điều là đại kỵ đối với già. Nay ngã, sức khỏe càng như ngọn đèn gió. Lão phu y thuật tinh, e là... các vị nên chuẩn hậu sự .”

Vương thị và mặt cắt còn giọt máu, chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.

“Tây Nhi! Mau gọi Tây Nhi về !” Tạ thị gào lên.

Vương thị vẻ mặt bi thiết, lời nào. Đêm qua bà còn gặp Tần Lưu Tây, nhưng hai hôm nay thấy , Kỳ Hoàng cũng bảo nàng trong phủ.

Cố thị : “Để sai Lý Thành đến đạo quan tìm xem .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-820-lao-thai-thai-da-la-no-manh-het-da.html.]

lúc đó, Kỳ Hoàng dẫn Đằng Chiêu đến, tay bé bưng một cái khay. Kỳ Hoàng : “Chủ t.ử đang đường về, để Chiêu Chiêu xem .”

“Nó chỉ là một đứa trẻ, cái gì mà xem!” Tạ thị như phát điên. Đằng Chiêu giỏi đến mấy cũng chỉ là đứa trẻ tám chín tuổi đầu.

Đằng Chiêu thèm liếc bà một cái, bước tới bắt mạch, đôi mày nhíu chặt.

Mao đại phu cũng nhận Đằng Chiêu, Tần Lưu Tây là sư phụ của bé. Thấy tuổi còn nhỏ mà bắt mạch, ông cũng gì.

Thực cơ thể lão thái thái liên tiếp chịu đả kích, như nỏ mạnh hết đà. Đừng là Đằng Chiêu, cho dù sư phụ đến thì e cũng chỉ thể kéo dài tàn, sống ngày nào ngày đó thôi.

Vẻ mặt Đằng Chiêu ngưng trọng. Mạch tượng của lão thái thái quá chậm, hai ba thở mới đập một nhịp, khí cơ trầm trệ, dữ nhiều lành ít.

“Sư phụ từng , già từng trúng gió sợ nhất là té ngã, lẽ bên cạnh lão thái thái rời , để bà ngã thế ?” Đằng Chiêu liếc Vương thị và .

Vương thị theo bản năng sang Tạ thị với ánh mắt sắc lạnh.

Tạ thị cúi gằm mặt, mím chặt môi, run lẩy bẩy.

Lão thái thái vệ sinh, vốn dĩ Đinh ma ma hầu hạ. Tạ thị nịnh nọt để xin tiền sắm sửa trang sức dự tiệc nên tranh việc để tỏ lòng hiếu thảo. Ai ngờ lão thái thái vệ sinh khó khăn, lâu, mùi khó ngửi, Tạ thị viện cớ lấy nước chuồn ngoài. Vừa lưng vài bước thì tiếng “bịch” lưng, lão thái thái ngã vật đất, bất tỉnh nhân sự.

Tạ thị chột vô cùng. Nếu lão thái thái thật sự mệnh hệ gì, e là cả đời ngóc đầu lên nổi.

Đằng Chiêu trông mong nhận câu trả lời từ họ, sang với Kỳ Hoàng: “Châm cứu cũng tác dụng mấy. Trong lúc chờ sư phụ về, cứ cho bà uống canh sâm .”

Canh sâm đó nấu từ rễ phụ của tiểu nhân sâm tinh. Dù thể khởi t.ử hồi sinh nhưng cũng thể kéo dài mạng sống chờ Tần Lưu Tây về.

Chỉ điều cơ thể lão thái thái quả thực quá yếu, e là sư phụ về cũng cách nào, bởi đây là bệnh già, là thọ mệnh tận, trừ phi sư phụ xuống địa phủ sửa sổ Sinh Tử.

nàng ?

Không thể nào.

Thứ nhất, việc trái với mệnh trời. Thứ hai, Tần lão thái thái cũng quan trọng đến mức Tần Lưu Tây chịu mạo hiểm vì bà.

Hiện giờ Tần lão thái thái hôn mê bất tỉnh, Kỳ Hoàng bèn dùng một ống sậy nhỏ, hút canh sâm từ từ bón khóe miệng bà.

Mao đại phu ngửi thấy mùi sâm nồng nàn thơm phức, thầm thèm thuồng. Đây chắc chắn là sâm cực phẩm ngàn năm . Sâm nhất ở Trường Sinh Điện cũng chỉ ngàn năm tuổi, là hiếm khó tìm, bát canh sâm cũng kém cạnh chút nào.

Uống hết bát canh sâm, tuy lão thái thái tỉnh nhưng thở định hơn chút ít. Mọi đều thở phào nhẹ nhõm, cầm cự .

Đằng Chiêu bắt mạch nữa, mạch đập tuy vẫn chậm nhưng mạnh hơn lúc nãy nhiều.

Vương thị dậy, hỏi: “Chiêu Chiêu, liệu lão thái thái chờ sư phụ con về ?”

Đằng Chiêu bà với vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng : “Thay vì hỏi chờ sư phụ , chi bằng hỏi bà còn sống bao lâu. Sư phụ là , thần tiên, càng Diêm Vương gia, thể chúa tể sinh tử. Không cứ sư phụ đến là bà thể sống tiếp .”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...