Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 819: Động vào kiêng kỵ, thời buổi rối ren

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:59:16
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một nhóm kỵ binh phi nước đại hướng về Võ Thành, bụi bay mù mịt. Người dẫn đầu mặc võ phục gọn gàng, khoác áo choàng đen thêu hình chim ưng dũng mãnh, khuôn mặt toát lên vẻ kiên nghị và nôn nóng.

“Thiếu tướng quân, phía trạm dịch, chúng dừng tiếp tế một chút nhé? Túi nước cạn !” Một kỵ binh phi ngựa lên song song với dẫn đầu, hét lớn.

Bọn họ phi ngựa gần một ngày một đêm, thời gian nghỉ ngơi tổng cộng đến một canh giờ, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, nhưng ai dám ho he nửa lời.

Bởi vì Thiếu tướng quân đang vội gặp ân nhân cứu mạng.

Quyền Cảnh đưa tay che trán vị trí mặt trời, : “Được, dừng uống nước, ăn bát canh dê nóng cho ấm bụng. Quyền An, ngươi chạy sắp xếp.”

“Tuân lệnh!” Quyền An quất roi, ngựa phi như tên b.ắ.n lao về phía .

Kể từ khi con hạc giấy bất ngờ xuất hiện mặt, Quyền Cảnh lập tức lệnh chuẩn ngựa phi thẳng đến Võ Thành. Hắn cũng hiểu tại Thiếu quan chủ mặt ở Võ Thành, nhưng trùng hợp , hạc giấy đến tay thì tin tức từ bồ câu đưa thư ở Võ Thành cũng tới: Tiểu công t.ử nhà họ Tần ở trong tiểu viện Tiểu bá vương con Tri phủ Nhiếp kéo lê phố, trọng thương nguy kịch.

Tiểu công t.ử nhà họ Tần lưu đày đến Tây Bắc, chẳng của Tần Lưu Tây ?

Quyền Cảnh lập tức hiểu mục đích chuyến của Tần Lưu Tây, chắc chắn là vì đứa em trai đó.

Ngồi trong trạm dịch, húp bát canh lòng dê nóng hổi, gặm miếng bánh nướng lớn, Quyền Cảnh lấy tờ giấy trong con hạc giấy xem. Thực nàng cũng bảo đến, chỉ là giới thiệu cho một , hiện đang ở đại doanh nào, trướng ai, và đó sẽ tham dự tiệc mừng thọ ở phủ Thứ sử.

Tần Lưu Tây ít khi chủ động đưa yêu cầu như . Khám bệnh lấy tiền, sòng phẳng rõ ràng. Ngay cả việc nhà lưu đày ở Tây Bắc, nàng cũng nhờ vả ân tình của quá nhiều. Nay nhờ cất nhắc một , đó rốt cuộc thế nào mà nàng coi trọng đến thế.

Quyền Cảnh vội vàng nhai ngấu nghiến miếng bánh, húp cạn bát canh dê, dậy: “Ta một bước, các ngươi ăn xong đuổi theo .”

Mọi : “...”

Ai dám chứ?

Cả đám vội vàng dốc ngược bát canh nóng hổi miệng, ngậm miếng bánh vội vã lên ngựa đuổi theo.

Tại Bách Thảo Đường.

Tần Lưu Tây đang tỉ mỉ nghiền d.ư.ợ.c liệu thành bột mịn, vo thành từng viên t.h.u.ố.c nhỏ bằng hạt đậu nành, đặt lên lò lửa hong khô.

Tôn đại phu ở bên cạnh phụ giúp, cảm thán: “Làm t.h.u.ố.c viên thế tiện dụng thật, nhưng công đoạn chế biến phiền phức quá.”

Thư Sách

Phải nghiền thành bột, hoặc sắc lấy nước cốt trộn , tuân thủ nghiêm ngặt từng bước, đúng là hề đơn giản.

“Luyện d.ư.ợ.c là đấy. Muốn t.h.u.ố.c hiệu quả nhanh thì các bước thực hiện và hỏa hầu là mấu chốt, cứ trộn lung tung .” Tần Lưu Tây thở dài: “Làm t.h.u.ố.c viên dễ, luyện đan d.ư.ợ.c thượng phẩm càng khó hơn. Một phần d.ư.ợ.c liệu chắc luyện thành công, mà dù thành công thì lượng đan d.ư.ợ.c thu cũng nhiều, vì thế mới quý giá.”

“Giống như loại t.h.u.ố.c cô nương cho Nhị công t.ử uống ?” Tôn đại phu ướm hỏi: “Ta ngửi mùi t.h.u.ố.c đó thấy giống loại cô nương cho tiểu công t.ử nhà họ Tần uống.”

Tần Lưu Tây liếc ông như : “Không giống, mà chính là cùng một loại d.ư.ợ.c liệu. Chỉ điều viên t.h.u.ố.c của Nhị công t.ử là bột t.h.u.ố.c cạo từ thành lò luyện đan vo , sánh bằng viên tinh túy mà thằng em xui xẻo của uống, nhưng d.ư.ợ.c lực cũng kém là bao.”

Tôn đại phu tấm tắc khen ngợi. Chỉ là bột t.h.u.ố.c cạo lợi hại như , đủ thấy viên đan d.ư.ợ.c tinh túy thần kỳ đến mức nào, thảo nào Tần Minh Ngạn thương nặng thế mà cũng thể cải t.ử hồi sinh.

“Vậy một phần d.ư.ợ.c liệu thể luyện mấy viên?”

Tần Lưu Tây giơ một ngón tay lên, sầm mặt : “Ông đừng hỏi nữa, ba viên một viên cũng còn . Ta luyện t.h.u.ố.c cho sư phụ dùng đấy.”

Đừng nhắc nữa, nhắc đến là thấy đau lòng.

Tôn đại phu thầm nghĩ: Cô nương xem thiếu sư phụ ?

mà thôi, ông xứng!

Hai một già một trẻ nhắc đến chuyện đó nữa, vo t.h.u.ố.c viên trao đổi về những ca bệnh nan y khó chữa.

Càng trò chuyện, Tôn đại phu càng cảm thấy thực sự thiếu một sư phụ như cô bé đáng tuổi cháu .

Người giỏi thầy, ông ngại bái một đứa trẻ sư phụ!

Tần Lưu Tây thu những viên t.h.u.ố.c khô lò, bỏ bình sứ, cẩn thận cất túi gấm đeo bên .

Cộp cộp cộp.

Mặt đất rung chuyển, tiếng vó ngựa dồn dập vọng từ xa.

Tần Lưu Tây bỗng cảm thấy tâm thần khẽ động, nhướng mày bước khỏi Bách Thảo Đường. Nàng khoanh tay ngực, về phía đoàn kỵ mã đang phi nước đại tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-819-dong-vao-kieng-ky-thoi-buoi-roi-ren.html.]

Hóa là đích đến.

Quyền Cảnh đang thúc ngựa lao nhanh, bỗng nhiên ghì chặt cương ngựa, bay vút lên khỏi lưng ngựa một cách điệu nghệ, tung chân đá văng một ám khí bay tới mặt.

Mấy tên tùy tùng kinh hãi, vội vàng vây quanh bảo vệ.

Quyền Cảnh đáp đất, vật ám khí đá bay. Là một hạt đậu?

Bộp bộp bộp.

Tần Lưu Tây vỗ tay bước tới, khen ngợi: “Xem sức khỏe hồi phục đấy, cảnh giác cũng cao gớm.”

Nghe giọng quen thuộc, mắt Quyền Cảnh sáng lên, thẳng dậy, kích động bước tới: “Quả nhiên là ngươi.” Nhớ tới tình cảnh em trai nàng, thu vẻ mặt vui mừng, hỏi: “Đệ của ngươi thế nào ?”

“Chưa c.h.ế.t .”

“Xin , là do sơ suất, kịp thời cho ngăn cản...”

“Không , là phúc họa, là họa tránh khỏi. Với phận của bọn họ, cũng thể lúc nào cũng kè kè bảo vệ bên cạnh. Đây là kiếp của nó, qua thì thôi.”

Quyền Cảnh thấy nàng để bụng thì thở phào nhẹ nhõm, đề nghị: “Qua tiểu viện bên xem ? Nếu trong lòng yên.”

“Không cần . Thân phận của ngươi quá nổi bật, thấy mấy ngày nay trong thành cũng của quân đội , đừng gây thêm rắc rối cho ngươi. Hơn nữa tên tiểu bá vương gây chuyện giờ cũng sống dở c.h.ế.t dở . Ngươi mà đến đó, ngược đ.á.n.h động khiến Tri phủ chú ý, càng bất lợi cho việc dưỡng thương của . Ta tốn bao nhiêu tiền của mới cứu về, ngươi đừng phá đám.”

Quyền Cảnh liền tranh lời khi Tần Lưu Tây kịp từ chối: “Vậy sẽ cho âm thầm canh chừng, tránh để kẻ mắt nào đến gây sự. Ngươi yên tâm, sẽ canh chừng lâu . Ta cũng nhận tin, chuyện của Tần gia chút manh mối, bọn họ chắc sắp cơ hội về kinh .”

“Ừm.”

Không thể đến tiểu viện Tần gia, Quyền Cảnh bèn rủ Tần Lưu Tây tìm một nơi ôn chuyện. Nàng vui vẻ nhận lời. Vừa vài bước thì thấy Tần Bá Khanh đang ngơ ngác cửa một cửa tiệm họ.

“Tây Nhi.” Ông Quyền Cảnh, nheo mắt . Người đàn ông toát lên vẻ quý phái nhưng cũng đầy sát khí, là trong quân đội ? Sao cùng cháu gái ông?

Chẳng lẽ là con heo ủi cải trắng nhà ?

Tần Bá Khanh tự biên tự diễn trong đầu, Quyền Cảnh với ánh mắt soi mói và dò xét, xen lẫn chút chê bai. Không xứng lắm!

Quyền Cảnh: “?”

Cái ánh mắt ghét bỏ ?

Tần Lưu Tây bước tới giới thiệu với Tần Bá Khanh: “Tam thúc, đây là Quyền Thiếu tướng quân...”

Lời dứt, nàng đột nhiên khựng , vẻ mặt kinh ngạc, đôi mày khẽ nhíu, bấm đốt tay tính toán.

Người trong Huyền môn, tính tính , huyết mạch chí cũng hạn chế tính toán. , nàng phạm kiêng kỵ.

Thật là thời buổi rối ren, Lão thái thái sắp xong !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...