Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 815: Nguyên nhân do căn cơ yếu ớt
Cập nhật lúc: 2025-11-25 02:52:18
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện Thang gia một "cái ấm sắc thuốc" tên Thang Nhị là điều mà cả thành đều . Mỗi Thang Nhị công t.ử ngất xỉu, dân trong thành thốt lên: “À, cái ấm sắc t.h.u.ố.c nhà mỏ đó ngất .” Tuy nhiên, dù họ đồn đoán thế nào thì đèn lồng trắng của Thang gia vẫn bao giờ treo lên, mặc cho tin đồn rằng gia đình chuẩn sẵn quan tài và quần áo liệm cho Thang Nhị từ lâu.
Tôn đại phu dẫn Tần Lưu Tây Thang phủ, quen đường thuộc lối thẳng đến viện của Thang Nhị công tử. Xem ông đúng là bác sĩ riêng của vị công t.ử , dù vẻ trọng dụng lắm.
Trong viện của Thang Nhị lúc tụ tập đông , từ cha , chị dâu, đến cả các cháu đều mặt, ai nấy đều mang vẻ mặt bi thương.
Nhìn cảnh tượng , Tần Lưu Tây bỗng cảm giác quen thuộc như thể trong sắp buông tay quy tiên, và đang chuẩn mặt cuối.
Ý nghĩ thật là tội .
“Tôn đại phu đến . Hữu Nhi ngất .” Đương kim Trường Thuận Bá Thang Chính Toàn mệt mỏi : “Đã cho uống t.h.u.ố.c , phiền ông xem giúp.”
Thang phu nhân nức nở, con dâu và v.ú già đỡ, trông như sắp ngã quỵ đến nơi.
Tôn đại phu giới thiệu: “Bá gia, vị là Thiếu quan chủ Thanh Bình Quan ở Li Thành, đạo hiệu Bất Cầu, là một vị đạo y. Lão phu nhân duyên gặp gỡ, thấy y thuật của ngài cực kỳ tinh thông nên tin Nhị công t.ử ngất xỉu, bèn mạo mời đến bắt mạch cho công tử.”
Mọi lúc mới chú ý đến Tần Lưu Tây. Vì Tôn đại phu là tin tưởng nhất trong nhà nên họ nghĩ nhiều về thiếu niên lạ mặt cùng, cứ tưởng là họ hàng trợ thủ gì đó của ông. Không ngờ là đại phu, mà còn là đạo y?
“Đạo y trong đạo quan?” Thang Chính Toàn ngạc nhiên Tần Lưu Tây, liếc sang Tôn đại phu với ánh mắt nghi ngờ. Tuy tin tưởng ông, nhưng vị thiếu niên quá trẻ ?
Tần Lưu Tây lúc đang lóa mắt bởi công đức tỏa từ Thang Chính Toàn và . Nước miếng suýt chảy ròng ròng. Lấp lánh quá, thèm quá mất!
Muốn!
Tôn đại phu lừa nàng, Thang gia đúng là gia đình tích thiện thật sự. Nhìn đống công đức vàng rực rỡ , nàng động lòng lắm .
Thang Chính Toàn rùng , cảm thấy ánh mắt của thiếu niên chút gì đó đúng, cứ như sói đói thấy thịt .
Tôn đại phu ho khan một tiếng nhắc nhở.
Tần Lưu Tây hồn, căn phòng chật ních , cảm thấy nóng bức và ngột ngạt bởi mùi than đốt.
Mới tháng Mười, Võ Thành tuy se lạnh sáng sớm và đêm khuya, nhưng ban ngày nhiệt độ vẫn , mà trong phòng đốt chậu than.
Người đông đúc, cộng thêm mùi hương liệu quần áo, khiến khí trong phòng trở nên nặng nề.
“Chẳng ở chỗ đông sẽ khó thở ? Căn phòng nhỏ thế mà chen chúc bao nhiêu , cửa sổ cũng mở, khí lưu thông, mùi nồng nặc thế , giải tán bớt .” Tần Lưu Tây lên tiếng: “Người bệnh ?”
Mọi sang Thang Chính Toàn. Tôn đại phu vội đỡ: “Mọi ngoài bớt , tiểu thần y ở đây, Nhị công t.ử sẽ .”
Vị chính là kéo bệnh nhân trọng thương thoi thóp từ cõi c.h.ế.t trở về đấy.
Tần Lưu Tây liếc ông . Lão già đúng là cáo già.
Tôn đại phu nịnh nọt.
Thang Chính Toàn cho đám con cháu lui ngoài. Thấy phu nhân mặt mày xanh xao, vững, ông : “Bà cũng ngoài đợi .”
“Không.” Thang phu nhân lắc đầu kiên quyết.
Thư Sách
Tần Lưu Tây liếc bà một cái thu hồi tầm mắt, theo Tôn đại phu vòng qua bình phong nội thất.
Trên giường, một thiếu niên gầy yếu đó, sắc mặt xanh xao, môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền, dù đang hôn mê nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt.
Cũng ốm yếu giống Quyền Cảnh, nhưng Quyền Cảnh là do trúng độc hành hạ, còn vị là bẩm sinh thiếu hụt tiên thiên, đúng là phiên bản Lâm Đại Ngọc nam giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-815-nguyen-nhan-do-can-co-yeu-ot.html.]
Hắn đắp chăn dày nhưng trán hề chút mồ hôi nào.
Tần Lưu Tây dùng ngân châm châm nhẹ nhân trung , cho ngửi dầu thuốc, kéo tay khỏi chăn, day ấn nhẹ huyệt Hợp Cốc (giữa ngón cái và ngón trỏ).
Hàng mi dài của Thang Nhị run rẩy, từ từ mở mắt.
Thang Chính Toàn và mừng rỡ. Lần tỉnh nhanh quá, cứ tưởng đến tối mới tỉnh.
Ánh mắt nghi ngờ dành cho Tần Lưu Tây lúc bỗng chốc tan biến.
Thang Nhị dần lấy ý thức, thấy khuôn mặt lạ lẫm của Tần Lưu Tây thì ngẩn : “Ngươi là ai?”
Nhìn đôi mắt , Tần Lưu Tây thầm than. Đôi mắt quá sạch sẽ, thuần khiết và trong veo, còn sạch hơn cả Lan Hựu, thực sự vương chút bụi trần.
“Ta là đại phu. Mắt ngươi thật đấy.”
Thang Nhị ngẩn ngơ, hai má ửng hồng vì lời khen bất ngờ, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Hắn cựa dậy, nhưng cử động một chút thở dốc, thở thông.
Tần Lưu Tây thở dài. Yếu thật sự.
Nàng đặt hai ngón tay lên mạch cổ tay , chăm chú những đường gân xanh nổi rõ làn da gầy guộc, mày nhíu .
Trong phòng yên tĩnh như tờ, ai dám lên tiếng quấy rầy.
Tần Lưu Tây đổi tay bắt mạch. Lần nàng khẽ nhắm mắt, một tay bắt mạch, tay bấm quyết, dùng Thái Tố Mạch Pháp để thăm khám.
Thời gian bắt mạch lâu hơn lúc khiến Thang Chính Toàn và càng thêm lo lắng, hy vọng nhen nhóm dần tắt.
Biết bao danh y bó tay với căn bệnh của đứa trẻ , họ dám ôm quá nhiều hy vọng, chỉ sống ngày nào ngày đó.
Tần Lưu Tây mở mắt , với Tôn đại phu: “Hư hợp tứ hình, phù đại trì nhuyễn (mạch nổi, to, chậm, mềm), mạch đập chậm chạp gần như thấy, là Hư mạch.”
Tôn đại phu tiến gần bắt mạch, nhíu mày: “Là do ngất xỉu ?”
Tần Lưu Tây buông tay, đáp: “Có một phần, nhưng . Vốn dĩ mạch của là mạch hư. là mắc chứng thiếu hụt tiên thiên từ trong bụng . Không chỉ do quá trình t.h.a.i nghén trọn vẹn và sinh non, mà thực chất ngay từ khi thụ thai, tinh nguyên của cha đủ, cơ thể cũng yếu ớt, đủ tinh lực. Cái ‘giường’ cho phôi t.h.a.i thiếu hụt quá nhiều. Sống đến giờ phút thực sự là nhờ phúc đức tổ tiên phù hộ. sự phù hộ cũng chỉ giúp duy trì sự sống, còn khỏe mạnh thì là chuyện tưởng.”
Mọi mà ngẩn ngơ. Hình như hiểu, mà hình như hiểu, rốt cuộc là ý gì?
“Tiểu thần y, lời nghĩa là ?” Thang Chính Toàn hỏi.
“Gọi là Thiếu quan chủ hoặc Bất Cầu là .” Tần Lưu Tây ông, thẳng: “Ý là, tinh nguyên của ngài đủ cường tráng, và phu nhân của ngài từ nhỏ vốn liếng sức khỏe cũng kém. Nói cách khác, nền tảng của hai vị khi sinh đứa trẻ vốn vững chắc, nên căn cơ của nó cũng thể định và bền vững .”
Căn cơ thì nhà sập là chuyện đương nhiên. Tương tự, gen di truyền kém thì con cái khỏe mạnh cường tráng ?