Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 814: Có một vị Thang Nhị công tử nhà có mỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-25 02:52:17
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôn đại phu ngất là ngất, dọa cho tiểu d.ư.ợ.c đồng sợ hết hồn, vội vã bỏ dở công việc chạy . Người đến mời khám chỉ liếc qua, thấy Tôn đại phu sắc mặt xanh xao, thể ngoài khám bệnh nên lập tức rời . Dù Võ Thành chỉ mỗi ông là đại phu, mà công t.ử bên thì đang nguy kịch.

“Được , , đừng diễn nữa.” Tần Lưu Tây lạnh lùng .

Tôn đại phu liền bật dậy như lò xo, phủi quần áo lên, dặn d.ư.ợ.c đồng: “Ngươi cứ việc của ngươi .” Rồi sang Tần Lưu Tây: “Chúng hậu đường chuyện?”

Tần Lưu Tây phản đối.

Hai vén rèm hậu đường.

Dược đồng ngơ ngác gãi đầu, chẳng hiểu hai đang diễn vở gì.

Hậu đường của Bách Thảo Đường một gian phòng t.h.u.ố.c nhỏ dành cho bệnh nhân lưu tạm thời để tiện theo dõi, Tần Lưu Tây mời ở đó.

Tôn đại phu thẳng vấn đề: “Nói thật , chuyện Nhiếp công t.ử đ.á.n.h liên quan đến cô nương ?”

Tần Lưu Tây chớp mắt ngây thơ: “Lão đại phu, cơm thể ăn bậy nhưng lời thể bừa . Ta bản lĩnh đó? Hơn nữa, mà. Còn về phần tên tiểu bá vương , chỉ thể ác nhiều thì kẻ thù cũng lắm, chắc là vị hiệp sĩ nào ngứa mắt nên tay trừng trị thôi.”

Tôn đại phu thầm nghĩ: Nếu cô nương thi triển chiêu Truyền âm nhập mật thì cũng chẳng tin cô nương bản lĩnh đó .

Tuy nhiên, nghĩ đến thói hung hăng ngang ngược thường ngày của Nhiếp gia tiểu bá vương, ông lo lắng: “Nhiếp gia chỗ dựa là Tri phủ đại nhân, thế lực nhỏ. Chỉ sợ bọn họ sẽ liên tưởng lung tung, liên lụy đến nhà cô nương.” Ông ngừng một chút tiếp: “Phải , nếu bọn họ tin cô nương thương nặng như mà vẫn cứu sống, chừng sẽ tìm đến tiểu viện gây chuyện đấy. Nhiếp gia chỉ mụn con độc đinh, chắc chắn sẽ để xảy chuyện .”

Thư Sách

“Muốn tìm cũng xem họ bản lĩnh đó .” Tần Lưu Tây tủm tỉm: “Nếu họ tìm đến ngài, ngài cứ bảo là ai là .”

Thấy nàng bình chân như vại, Tôn đại phu thầm nghĩ chắc nàng sự chuẩn kỹ càng, hoặc là đường lui.

ông cũng cảnh báo , bèn chuyển chủ đề: “Vốn dĩ cũng phận của cô nương. mà, một bệnh nhân , cô nương thể xem giúp ?”

Tần Lưu Tây đáp: “Ta chữa bệnh nguyên tắc: Kẻ tội ác tày trời cứu, kẻ nhân phẩm quá tồi tệ cũng cứu.”

Tôn đại phu sững sờ, vội : “Cô nương yên tâm, phẩm hạnh , gia đình họ cũng tích đức hành thiện ít. Ngày lễ tết khi thiên tai, họ đều quyên góp tiền bạc cứu trợ. Cô nương cứ ngoài hỏi thăm danh tiếng Thang đại thiện nhân xem, ai cũng khen ngợi hết lời. Thang gia là dòng họ tích đức từ đời tổ tông .”

Tần Lưu Tây thấy Tôn đại phu vẻ quá, bèn hỏi: “Bệnh gì?”

“Bẩm sinh ốm yếu, thiếu hụt tiên thiên, sống mấy năm nữa.” Tôn đại phu thở dài.

Tần Lưu Tây bình thản : “Thường những phán là sống mấy năm cứ sống lay lắt mãi, hết năm qua năm khác.”

Tôn đại phu: “...”

Tần Lưu Tây sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Nếu đúng là gia đình tích thiện như ông , công đức hộ thể, tuy ốm yếu nhưng cũng đến mức đoản mệnh , kiểu gì cũng chuyển biến .”

“Chẳng chuyển biến đó chính là cô nương ?” Tôn đại phu nhanh nhảu nịnh nọt.

Tần Lưu Tây: Khoản leo cây thuận nước đẩy thuyền ngài đúng là cao thủ!

Không đợi Tần Lưu Tây đáp lời, Tôn đại phu “Chờ một chút” te tái chạy ngoài. Lát ông với một chồng đơn t.h.u.ố.c và bệnh án dày cộp, đưa cho nàng: “Bệnh nhân là Thang gia Nhị công tử, năm nay mười lăm tuổi. Cậu sinh non, m.a.n.g t.h.a.i liệt giường ba tháng mới giữ , tám tháng sinh . Đứa trẻ đó từ lúc mới lọt lòng...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-814-co-mot-vi-thang-nhi-cong-tu-nha-co-mo.html.]

Ông khựng , bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Tần Lưu Tây, bỗng chốc hiểu sự lố bịch trong lời của , vội sửa : “Ý là, lúc sinh , túc trực ngay gian ngoài. Vừa đời bế và kiểm tra, quả thực là đứa trẻ yếu ớt nhất mà từng thấy.”

Nhớ hình dáng Thang Thiên Hữu lúc mới sinh, Tôn đại phu khoa tay múa chân mô tả: “Chỉ bé bằng bàn tay thôi, đúng là như cô nương , sống đến giờ là nhờ tổ tiên phù hộ. Có thể là quanh năm suốt tháng bạn với siêu thuốc, dùng nhân sâm quý giá để duy trì sự sống. Quý giá đến mức nào ư? Mấy năm nay ăn sâm còn nhiều hơn ăn cơm, mà là sâm già trăm năm tuổi trở lên. À đúng , chủ nhân Bách Thảo Đường cũng chính là nhà họ đấy.”

Tần Lưu Tây bắt trọng điểm: “Quanh năm ăn sâm trăm năm tuổi? Nhà họ Thang mỏ ?”

“Ơ, cô nương ? Nhà họ đúng là mỏ thật, cả mỏ vàng lẫn mỏ bạc. Trước còn cả mỏ sắt nữa, vì tổ tiên họ là Minh Vương gia khác họ của triều Hạ cũ, xuất quý tộc. Sau triều đại đổi, Thang gia điều, dâng hết mỏ sắt lên, thuận theo tân hoàng nên mới giữ sự định. Thang gia hiện giờ tuy quan trong triều nhưng cũng phong tước vị Trường Thuận Bá. Hơn nữa gia sản giàu nứt đố đổ vách, đời đời việc thiện nên danh tiếng .”

Tần Lưu Tây đang định nâng chén lên uống thì tay run một cái. Thế mà mỏ thật!

Nàng uống một ngụm lấy bình tĩnh, : “Trường Thuận Bá, tước vị thú vị đấy.” Trường Thuận, trường kỳ thuận theo triều đình Đại Phong ? Nghe vẻ mỉa mai.

Tôn đại phu thầm nghĩ, nếu thấy phong hiệu chướng tai gai mắt thì cũng chẳng gọi là Thang gia, mà tôn xưng là Bá phủ . Ông hắng giọng tiếp: “Cho nên cô nương cứ yên tâm về nhân phẩm. Ngay cả Bách Thảo Đường , thu phí cũng công đạo. Vốn dĩ y quán là của tổ tiên để , vô phúc, đứa con trai bất hiếu sa đà cờ b.ạ.c bán mất. Là Thang gia chuộc , để tiếp tục chưởng quầy quản lý, coi như giữ chút mặt mũi với tổ tông. Bách Thảo Đường tuy mở cửa khám bệnh cho bá tánh, nhưng thực chất cũng coi như kho t.h.u.ố.c riêng chuẩn cho Thang gia Nhị công tử.”

Tần Lưu Tây cầm bệnh án lên xem.

“Mấy năm nay ngoài , Thang gia cũng mời ít danh y về chữa trị cho Nhị công tử. Cậu chịu nổi đường xa nên chỉ thể bỏ tiền mời thầy t.h.u.ố.c về tận nhà. kết quả đều khả quan. Tuy nhiên, những bệnh án và đơn t.h.u.ố.c của các vị danh y đó đều chép một bản, định nghiên cứu xem tìm cách chữa trị mới nào .” Tôn đại phu tiếc nuối : “Đáng tiếc lão phu tài hèn học ít, mãi chẳng nghĩ cách gì .”

Tần Lưu Tây lật xem nhanh, nhíu mày hỏi: “Hắn hen suyễn?”

“Lúc sinh sặc nước ối, đoán là nước ối tràn phổi.” Tôn đại phu thở dài: “Cậu yếu đến mức thể chạy nhảy, thể mang vác nặng. Đi nhanh một chút là thở , chỗ nào đông là hô hấp khó khăn ngay.”

Nghe qua thì đúng là yếu thật.

Tần Lưu Tây gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, chần chừ một lát : “Mỗi bắt mạch sẽ cảm nhận khác . Tình trạng thực tế thế nào, tự bắt mạch, khám cho bệnh mới chính xác .”

Đây là đồng ý chữa ?

Mắt Tôn đại phu sáng lên, đang định gì đó thì tiểu d.ư.ợ.c đồng hớt hải chạy : “Tôn đại phu! Người của Thang gia đến ! Nhị công t.ử ngất xỉu !”

Ồ, thật đúng lúc.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...