Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 813: Tiểu thần y kiêm cao thủ nội gia

Cập nhật lúc: 2025-11-25 01:04:45
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây hét giá một lượng bạc, chỉ bà lão mà ngay cả tiểu d.ư.ợ.c đồng cũng giật thon thót. Cô nương thật là to gan!

“Đại nương, một lượng coi như là giá hữu nghị cho cuộc gặp gỡ duyên . Tiện thể xem luôn cho thằng cháu nhà bà. Bà bảo nó biếng ăn ? Chuyện nhỏ, chẳng cần uống t.h.u.ố.c . Ta châm cho nó vài mũi, đảm bảo bước khỏi cửa là kêu đói ngay.” Tần Lưu Tây tủm tỉm, chỉ tay bé béo tròn.

Thư Sách

Thằng bé cảm nhận mối nguy hiểm rình rập, vội nấp lưng bà nội.

Bà lão bán tín bán nghi: “Thần kỳ thế ?”

“Không tin thì bà cứ đây chờ xem, chẳng mất bao nhiêu thời gian .” Tần Lưu Tây tháo túi châm cứu bên hông, rút một cây ngân châm sáng loáng.

Thấy nàng mang theo đồ nghề chuyên nghiệp, cả bà lão và d.ư.ợ.c đồng đều thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn là đại phu .

Tần Lưu Tây vẫy tay với bé: “Lại đây nào, châm một cái là ăn ngon miệng ngay. Ta châm nhanh lắm, đau .”

“Không! Cháu qua , cháu sợ lắm!”

Cậu bé cây kim bạc hàn quang lấp lánh, run như cầy sấy.

“Hửm?” Tần Lưu Tây liếc xéo, khí tràng lạnh lùng tỏa .

Cậu bé cứng đờ , ngoan ngoãn bước tới. Rõ ràng là sợ c.h.ế.t khiếp nhưng dám trái lời.

Bà lão ngạc nhiên thằng cháu cưng ngày thường ngang ngược giờ ngoan như cún con, đúng là đổi một trời một vực.

Dược đồng thầm nghĩ: Bé con , nếu uy h.i.ế.p thì cứ kêu lên nhé!

Tần Lưu Tây bảo xuống ghế, nàng mặt, cầm tay trái bé, tay cầm kim châm huyệt Tứ Phùng (bốn khe ngón tay).

Cậu bé chỉ đầy bụng khó tiêu thôi. Châm cứu huyệt Tứ Phùng tác dụng tiêu thực đạo trệ, hóa đàm tiêu tích, hiệu quả nhanh, cực kỳ phù hợp.

Động tác của nàng cực nhanh, loáng cái châm xong bốn khe ngón tay, đó nặn từ mỗi lỗ kim một chút dịch màu vàng trắng. Đổi sang tay , nàng cũng y hệt.

Tần Lưu Tây lừa trẻ con. Kim châm nhanh, chỉ lúc nặn dịch thì mạnh tay một chút, nhưng vẫn trong mức chịu đựng , đau lắm.

Nàng xin bà lão cái khăn tay lau sạch dịch vàng, thuận thế bắt mạch cho bé. Một lát , nàng buông tay, dặn dò: “Sau chỉ ăn thịt mà bỏ cơm nhé. Thịt dồn hết lên , vài bước thở hổn hển. Cứ đà thì béo đến mức khỏi cửa , gì cũng xong.”

Bà lão nhíu mày.

“Còn nữa, béo quá sẽ cao lên . Vừa béo lùn , lấy vợ .”

Cậu bé òa nức nở. Nó ế vợ !

Bà lão thấy cháu cưng , xót ruột: “Này , cô nương dọa trẻ con thế?”

“Đại nương , nể tình một lượng bạc tiền khám bệnh, thật lòng mà bà thích ? Trẻ con béo quá sẽ ảnh hưởng đến xương cốt, cao lên , còn sinh lắm bệnh tật. Sức khỏe thì sống thọ?”

“Cô...”

“Bà đừng cố chấp với . Ta là đại phu, chẳng lẽ rõ tác hại của bệnh béo phì hơn bà? Ăn là phúc, nhưng ăn quá nhiều sẽ trở thành gánh nặng cho cơ thể, sinh bệnh tật. Đồ ăn ngon đến mấy cũng chịu nổi kiểu ăn uống vô độ đó . Ta thấy bà thương cháu như , chắc nó khổ sở vì bệnh tật chứ?”

“Đương nhiên , ai thương nó bằng !” Bà lão tự hào .

“Vậy thì đổi cách thương. Ta thấy thằng bé mặt mũi cũng sáng sủa, chỉ tội béo quá, mắt híp tịt cả . Bà nghĩ xem, cứ béo mãi thế , dù sáng sủa đến , con gái nhà ai thèm thích? một thiếu niên cao ráo, tuấn tú thì khác, đường ai cũng ngoái , bà mối chả đạp đổ cửa nhà bà chứ?” Tần Lưu Tây : “Người như thế tha hồ mà kén chọn. Còn nếu béo như quả bóng, con gái nhà thấy cũng e dè, sợ chung giường sập cả giường mất.”

Dược đồng trố mắt. Sao tự nhiên lái sang chuyện nhạy cảm thế ?

Bà lão vội bịt tai cháu , nhưng cũng thấy lọt tai. Nhìn thằng cháu đúng là béo quá mức quy định thật. Bà : “Haizz, cô nương cũng lý. Nhìn cô nương xem, tuy bằng Kim Đản Đản nhà nhưng trông cũng đấy. Đã đính hôn ?”

Tần Lưu Tây: “?”

Sao tự nhiên lửa cháy lan sang thế ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-813-tieu-than-y-kiem-cao-thu-noi-gia.html.]

Tần Lưu Tây khéo ăn , thêm thằng cháu kêu đói bụng, bà lão sảng khoái rút một lượng bạc trả tiền, bốc t.h.u.ố.c vội vàng về.

Dược đồng ngẩn ngơ. Chỉ cần khua môi múa mép vài câu là kiếm một lượng bạc ?

Tần Lưu Tây ném thỏi bạc lòng : “Thưởng cho ngươi đấy, mau việc .”

“Cái ... chứ?”

“Đều là dùng chỗ của nhà ngươi, mượn hoa hiến phật thôi, thực sự kiếm tiền .” Tần Lưu Tây phẩy tay.

Dược đồng lí nhí cảm ơn, thêm: “Vừa là Mã đại nương, tuy miệng mồm chua ngoa, đanh đá nhưng tâm địa cũng , thường xuyên phát chẩn bánh bao màn thầu cho ăn mày đấy.”

“Ừm.” Tần Lưu Tây thầm nghĩ, nếu thấy bà chút công đức, nàng rảnh mà tốn nước bọt.

Dược đồng ngượng ngùng tiếp tục sơ chế d.ư.ợ.c liệu cho nàng.

lúc , Tôn đại phu của Bách Thảo Đường trở về. Thấy tiểu đại phu tìm đang chễm chệ ở vị trí của , ông dụi dụi mắt, tưởng hoa mắt.

“Cô... ở đây?”

Tần Lưu Tây ngẩng đầu lên. Ồ, quen.

Nàng dậy: “Đây là y quán của ngài ?”

“Không của , chỉ là thuê ở đây thôi, chủ nhân khác. Ta đến tiểu viện thăm cô, đang định tìm cô đây.” Tôn đại phu vội bước .

Dược đồng cũng ngạc nhiên, hóa quen ?

Sợ Tần Lưu Tây loạn quy củ, vội vàng kể chuyện .

Tôn đại phu gật gù: “Chà, Mã đại nương ngày thường tích đức hành thiện nên mới gặp tiểu thần y đấy, lãi to .”

Tiểu thần y?

Tần Lưu Tây xua tay: “Ngài đừng tâng bốc , dám nhận .”

“Sao dám nhận? Thương thế nặng như mà cô còn cứu sống , huống chi chỉ là chút bệnh đầy bụng và sỏi thận cỏn con?” Tôn đại phu : “Thực tìm cô là vì một bệnh nhân nhờ cô cùng hội chẩn, chỉ là ...”

“Tôn đại phu ? Mau theo đến phủ Tri phủ đại nhân! Công t.ử nhà Nhiếp đại nhân đ.á.n.h trọng thương !” Một hớt hải chạy .

Tôn đại phu: “?”

Bị đánh?

Ông theo bản năng về phía Tần Lưu Tây. Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ bí hiểm, môi hề mấp máy nhưng ông rõ mồn một bên tai: “Đừng , phí công vô ích.”

Tôn đại phu trố mắt kinh ngạc. Đây... đây là Truyền âm nhập mật trong truyền thuyết ?

Tiểu thần y còn là cao thủ nội gia nữa ?

đến tận nơi mời , từ chối thế nào đây?

Có cách ! Tôn đại phu xoay , kêu lên một tiếng “Ái chà”, trợn ngược mắt, ngã vật về phía Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây: “...”

Lợi hại thật! Lão già những diễn sâu mà còn định ăn vạ nữa cơ ?

Người đến mời cũng ngớ . Sao tự nhiên lăn ngất thế ?

“Chắc là cảm nắng !” Tần Lưu Tây tỉnh bơ vác Tôn đại phu lên vai, nửa dìu nửa kéo ông lên tấm ván gỗ kê tạm bên cạnh.

Tôn đại phu giật giật khóe miệng. Có thể phối hợp một chút ? Trời sắp tuyết rơi đến nơi , cô bảo cảm nắng ai mà tin ?

Loading...