Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 803: Hóa ra là ngươi, Trình Giảo Kim!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 05:42:56
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây trở về tiểu viện của thì cũng đến giờ nghỉ. hai con quỷ một đực một cái tường rào đồng loạt chỉ phía ngoài cổng.

Nàng ngẩn , mở cổng viện thì thấy Vương thị đang xách đèn lồng cách đó xa.

“Mẫu , muộn thế còn ở đây?”

Vương thị ngẩng đầu, gượng , bước tới : “Cả ngày nay trong lòng cứ bồn chồn yên, nên định sang chỗ con dạo một chút, ngờ con về .”

quen với việc Tần Lưu Tây mây về gió, đến đây cũng chỉ là cầu may, ngờ vận may , tóm nàng thật.

Tần Lưu Tây liền hiểu ngay. Mẫu t.ử liền tâm, Tần Minh Nguyệt gặp chuyện nên bà mới tâm thần yên như .

Nàng ngẫm nghĩ một chút kéo tay Vương thị sân, dẫn phòng . Kỳ Hoàng tiếng động chạy , thấy hai thì ngạc nhiên, nhưng Tần Lưu Tây nhanh chóng sai bảo: “Bếp còn lửa ? Đi nấu một bát canh long nhãn hạt sen táo đỏ mang lên đây.”

Kỳ Hoàng , nhanh bưng hai bát canh lên, mỗi một bát.

“Ngày thường mẫu cũng thể tự nấu món uống, kiện tỳ bổ khí huyết an thần, trị mất ngủ tim đập nhanh .” Tần Lưu Tây với Vương thị: “Năm nay trời trở lạnh sớm, muộn thế đừng dạo ngoài sân nữa, cảm lạnh thì khổ.”

“Ta , cũng chú trọng dưỡng sinh lắm chứ. Chỉ là trong lòng buồn bực quá nên mới dạo chút thôi.” Vương thị múc một thìa canh hạt sen, nàng : “Ta thấy con gầy một vòng lớn đấy. Lần về, nhớ ở nhà tẩm bổ nhiều , đừng bôn ba vất vả quá, mặt mũi hóp hết cả .”

Tần Lưu Tây mỉm gật đầu.

Hai trò chuyện linh tinh một hồi, ăn xong chè, nàng đích đưa Vương thị về viện, còn tặng bà một hộp nhang an thần, nhưng tuyệt nhiên nhắc nửa lời về chuyện của Tần Minh Nguyệt.

Nếu , e là Vương thị sẽ ngã quỵ ngay tại chỗ. Người thì về , đưa bà tận mắt chứng kiến con trai thê t.h.ả.m như chỉ càng thêm đau lòng, chi bằng cứ giấu nhẹm .

Tần Lưu Tây về phòng ngủ một giấc. Tỉnh dậy, nàng d.ư.ợ.c phòng lấy một lọ Tục Cốt Đan, một lọ Sinh Cơ Khứ Sẹo Cao, cùng với t.h.u.ố.c trị nội thương và kim sang dược, gói ghém thành một bọc lớn, hướng về phía Tây Bắc mà .

Đợi đến khi con Tần Mai Nương từ Thịnh Kinh trở về, lão thái thái kéo họ hỏi han đủ chuyện, mời Tần Lưu Tây sang chuyện thì chẳng thấy bóng dáng .

Tần Lưu Tây lúc đang giả vờ giả vịt gõ cửa tiểu viện mấy gian nhà trệt lụp xụp của Tần gia ở Võ Thành.

Người mở cửa vẫn là tình nhân mới của nhị thúc. Thấy nàng, mụ hét lên thất thanh, hô hoán quỷ.

Tần Lưu Tây: “...”

Ban ngày ban mặt mà bảo là quỷ, bà mộng du !

Cũng may Tần Bá Khanh tiếng động vội chạy , thấy Tần Lưu Tây thì mừng rỡ: “Tây Nhi!”

Thấy Tần Lưu Tây xách theo một bọc đồ lớn, ông vội mời nhà. Trong lòng ông đầy tò mò về việc tối qua nàng biến mất giờ xuất hiện, nhưng dám hỏi.

Tuy nhiên, điều đó ngăn ông cùng cả nhà với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, canh chừng Tần Minh Ngạn suy nghĩ cả đêm về vấn đề sống sờ sờ biến mất . Chẳng lẽ đó chính là thần thông của Đạo gia trong truyền thuyết?

Đạo môn lợi hại thế ? Rõ ràng hương khói cửa Phật thịnh vượng hơn mà!

Nghe tin Tần Lưu Tây đến, đám đàn ông Tần gia chợp mắt một lúc khi trời sáng vội vàng mở mắt chạy tới, Tần Lưu Tây như thần tiên giáng trần.

Thư Sách

Tần Lưu Tây khẽ gật đầu chào, hỏi: “Tần Minh Ngạn sốt ?”

“Không , thật là A di đà phật Bồ Tát phù hộ! Thuốc cháu cho nó uống là t.h.u.ố.c gì mà thần kỳ thật, thương nặng thế mà hề phát sốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều .” Tần Bá Khanh là duy nhất thức trắng đêm canh chừng Tần Minh Ngạn.

“Nói là Tam thúc canh đêm .” Tần Lưu Tây như liếc Tần Bá Hồng một cái.

Tần Bá Hồng: “...”

Ánh mắt là đang ám chỉ, trách móc ?

Hắn đỏ bừng mặt, định giải thích là chỉ chợp mắt một tí thôi, nhưng Tần Lưu Tây đầu thẳng phòng con trai .

Tần Bá Khanh gọi một tiếng “Tam thúc” ngọt xớt cho lâng lâng cả , hớn hở theo . Từ lúc con bé xuất hiện đến giờ, cả nhà hình như nàng chỉ nhận mỗi ông là thì ?

Ngay cả cha ruột nàng cũng gọi tiếng nào nhé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-803-hoa-ra-la-nguoi-trinh-giao-kim.html.]

Sướng rơn cả !

Trong phòng, Tần Lưu Tây sắc mặt Tần Minh Nguyệt, khỏi xót xa cho viên Hồi Xuân Đan giá trị liên thành của . Viên đan d.ư.ợ.c luyện từ thiên tài địa bảo, vị t.h.u.ố.c quan trọng nhất là rễ phụ của tiểu nhân sâm tinh tác dụng khởi t.ử hồi sinh, nàng cũng chỉ cóp nhặt ba viên.

Đương nhiên, thành đan ba viên, nhưng nàng cũng cạo ít bột đan từ lò luyện, trộn với bột nếp vo thành một lọ nhỏ những viên t.h.u.ố.c bằng hạt đậu xanh. Tuy bằng Hồi Xuân Đan chính hiệu nhưng d.ư.ợ.c lực cũng mạnh hơn nhân sâm bình thường nhiều.

Giờ thì , cho thằng nhóc ăn hẳn một viên Hồi Xuân Đan mà xem vẫn ăn thua lắm, đúng là phí của giời.

Tần Lưu Tây cầm tay Tần Minh Ngạn bắt mạch. Mạch tượng định, tim đập lực, cũng tệ lắm.

“Thế nào? Tam con chứ?” Tần Bá Hồng đẩy Tần Bá Khanh , vội vàng hỏi. Hắn tỏ niềm nở như Tần Bá Khanh mà cố vẻ uy nghiêm của cha.

Tần Lưu Tây phớt lờ vẻ bề của , châm chọc: “Bị thương nặng thế , một đêm mà đòi , thì ông tin ?”

Tần Bá Hồng: “...”

Con bé thế, câu nào cũng đầy gai nhọn, lưỡi nó mọc gai chắc!

Tần Nguyên Sơn cũng sự mất kiên nhẫn và chán ghét trong giọng điệu của Tần Lưu Tây, thầm thở dài. Muốn cha con nhận , e là khó như lên trời.

“Tây Nhi, bao giờ Ngạn Nhi mới tỉnh ? Chú thấy sắc mặt nó hơn nhiều .” Tần Bá Khanh nhận sự lúng túng và bực bội của đại ca, chen hỏi.

Đối với Tần Bá Khanh, Tần Lưu Tây ác cảm quá lớn. Không là do ông mất một cánh tay mà tính tình vẫn phóng khoáng, là do nể mặt ba chị em Tần Minh Bảo.

“Sắp tỉnh .”

Lời Tần Lưu Tây dứt, mí mắt Tần Minh Nguyệt khẽ rung động, một lát từ từ mở .

“Tỉnh ! Tỉnh thật !” Mọi mừng rỡ reo lên, vây quanh giường.

Tần Bá Hồng kích động đỏ hoe mắt, ghé sát hỏi: “Ngạn Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh, cha sợ c.h.ế.t khiếp.”

“Ngạn Nhi, con thấy đau ở , khó chịu chỗ nào ?” Tần Nguyên Sơn cũng run rẩy bước tới.

Đầu óc Tần Minh Ngạn ong ong. Khi mắt dần vật, ký ức như cơn lũ ùa về, khiến n.g.ự.c bé đau tức, đầu cũng đau như búa bổ. Vừa định cử động, cả đau nhức như thể tháo rời lắp , chỗ nào là đau.

Sắc mặt vốn khá hơn chút ít, vì cơn đau mà trở nên trắng bệch còn giọt máu.

“Cử động nữa là đau c.h.ế.t ngươi đấy!” Một giọng trong trẻo lạnh lùng lọt tai Tần Minh Nguyệt.

Giọng ai quen thế nhỉ?

Cậu bé theo hướng phát tiếng , đập mắt là hình ảnh một thiếu niên tuấn tú tóc buộc đuôi ngựa cao: “Là ngươi!”

Cái tên Trình Giảo Kim lừa gạt trong ngõ nhỏ hôm nào!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...