Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 796: Tiểu tổ tông này không thể chọc vào

Cập nhật lúc: 2025-11-24 04:02:07
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xích Chân T.ử c.h.ế.t, c.h.ế.t thật sự, c.h.ế.t thể nào c.h.ế.t hơn nữa, đến cả cơ hội đầu t.h.a.i cũng còn.

Vừa thu hồi thuật pháp, Tần Lưu Tây liền quỳ một chân xuống đất, cổ họng dâng lên vị tanh nồng của máu, sắc mặt tái nhợt. Nàng tính toán kỹ lưỡng, để đề phòng Xích Chân T.ử chạy thoát, nàng chỉ dùng thần thức ngưng tụ kết giới trong trận Bát Quái, mà bên ngoài còn giăng thêm một tầng thiên la địa võng, quyết tâm dồn chỗ c.h.ế.t.

“Sư !”

Tần Lưu Tây ngẩng đầu, thấy Sát Nguyên T.ử hốt hoảng gọi. Nhìn theo hướng , nàng thấy Xích Nguyên lão đạo đang mềm nhũn ngã xuống đất, phun một ngụm m.á.u đỏ sẫm. Mái tóc vốn hoa râm của ông giờ bạc trắng như tuyết, da mặt nhăn nheo trông thấy, già nua nhiều.

Đồng t.ử Tần Lưu Tây co rút , vội vàng lao tới. Thấy ánh mắt ông về phía Xích Chân T.ử tan biến, thần sắc phức tạp, bi thương, nhẹ nhõm, như tiếc nuối, trong lòng nàng khỏi chùng xuống.

Nàng run rẩy cầm lấy cổ tay ông bắt mạch. Mí mắt nàng giật giật, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng. Nội thương nghiêm trọng, tu vi thụt lùi, thảo nào ông già nhanh như .

“Đưa ông trong nhà.” Tần Lưu Tây với Sát Nguyên Tử.

Sát Nguyên T.ử lập tức bế bổng Xích Nguyên lão đạo lên theo kiểu công chúa.

Xích Nguyên lão đạo hồn, tức giận lầm bầm: “Ta cần mặt mũi ?”

“Câm miệng!” Giọng Tần Lưu Tây khàn đặc.

Xích Nguyên lão đạo thấy đôi mắt nàng đỏ ngầu vằn máu, định gì đó nhưng thức thời im bặt.

Vào trong nhà gỗ, đặt ông xuống chiếc sập nhỏ đơn sơ, Tần Lưu Tây mặc kệ sự oán thán của Xích Nguyên lão đạo, cởi áo ông . Nhìn thấy vết lõm và mảng bầm tím n.g.ự.c trái ông, cổ họng nàng nghẹn .

Nàng bắt mạch một nữa, kỹ càng hơn, thời gian lâu hơn bình thường, đôi lông mày nhíu chặt giãn .

Thư Sách

“Không , giờ vi sư ngoài giả thần côn thì càng giống hơn chứ. Tóc bạc, mày bạc, râu bạc, chẳng càng tiên phong đạo cốt hơn xưa ?” Xích Nguyên lão đạo cố tỏ nhẹ nhàng, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng.

Tần Lưu Tây gì, tháo túi gấm bên hông, lấy một bình ngọc, đổ một viên Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan bắt ông nuốt xuống. Sau đó, nàng lấy hộp kim châm , : “Nội thương nặng, con châm cứu cho sư phụ.”

Xích Nguyên lão đạo: “Cứ tịnh dưỡng là mà.”

Tần Lưu Tây cầm kim châm, bất ngờ châm huyệt ngủ của ông. Xích Nguyên lão đạo kịp đề phòng, mắt trợn lên lịm , nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.

Sát Nguyên T.ử liếc Tần Lưu Tây, lẳng lặng xổm góc tường, dùng ngón tay vẽ vòng tròn đất.

Vị sư hình như g.i.ế.c .

Không gian yên tĩnh trở , Tần Lưu Tây bình tĩnh xác định huyệt vị, tay vê kim châm lượt châm các huyệt đạo trọng yếu. Mỗi mũi kim hạ xuống, nàng đều vận chân khí trong cơ thể truyền kim châm, dẫn dắt chân khí kinh mạch, đả thông những chỗ m.á.u bầm ứ trệ do nội thương gây .

Theo từng mũi kim, sắc mặt Xích Nguyên lão đạo dần hồng hào trở , còn tái nhợt như . Ngược , Tần Lưu Tây do tiêu hao quá nhiều chân khí nên sắc mặt trắng bệch như tuyết, mồ hôi túa đầm đìa trán, chỉ đôi tay cầm kim vẫn vững như Thái Sơn.

Đến khi mũi kim cuối cùng hạ xuống, nàng thu hồi nội kình chân khí, phụt một tiếng phun ngụm m.á.u tươi, tay run lẩy bẩy kiểm soát .

Sát Nguyên T.ử thấy thế vội lao tới, vẻ mặt đầy lo lắng, miệng mấp máy gì đó nhưng thành lời, cứ túm lấy búi tóc xoay vòng vòng.

Tần Lưu Tây dùng mu bàn tay lau vệt m.á.u nơi khóe miệng, nuốt một viên đan dược, xếp bằng điều tức.

Đến giờ rút kim, nàng mở mắt , sắc mặt khá hơn một chút. Sau khi lượt rút hết kim châm, nàng bắt mạch cho Xích Nguyên lão đạo, thở phào nhẹ nhõm. khi mái đầu bạc trắng và khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, đôi môi nàng mím chặt.

Trời sáng rõ.

Xích Nguyên lão đạo mở mắt, nheo mắt vì ánh sáng, bên tai thấy tiếng thở đều đều. Ông đầu .

Tần Lưu Tây đang tựa lưng tường ngủ say, phát tiếng ngáy khe khẽ. Không gặp ác mộng mà đôi mày nàng vẫn nhíu chặt.

Xích Nguyên lão đạo dậy, cảm nhận chân khí lưu chuyển trong cơ thể, tự kiểm tra một lượt, sắc mặt Tần Lưu Tây, bất lực đau lòng. Đứa nhỏ ngốc nghếch .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-796-tieu-to-tong-nay-khong-the-choc-vao.html.]

Tần Lưu Tây thấy tiếng động, mở choàng mắt. Thấy sư phụ tỉnh, nàng liền bước tới bắt mạch cho ông.

Xích Nguyên lão đạo trách móc: “Yên tâm , vi sư c.h.ế.t . Ngược là con, dùng kim châm đạo khí (dẫn khí)?”

Tần Lưu Tây trả lời câu hỏi đó, : “Xích Chân T.ử c.h.ế.t , sư phụ cứ an tâm bế quan ở đây, những chuyện khác cần lo. Lát nữa con sẽ luyện đan d.ư.ợ.c gửi đến cho sư phụ.”

Xích Nguyên lão đạo ướm lời: “Hay là về núi đạo quan bế quan nhé? Ở đây bất tiện cho con quá.”

“Linh khí ở đây đậm đặc hơn.” Tần Lưu Tây trầm giọng : “Cơ thể sư phụ bây giờ chịu nổi lăn lộn . Ý con quyết, sư phụ đừng nữa.”

Xích Nguyên lão đạo thấy giọng điệu nàng kiên quyết, thể lay chuyển tiểu tổ tông đang nổi giận , hơn nữa Xích Chân T.ử cũng còn, bèn : “Thôi , dù cũng chỉ còn cái mạng già , hư hao thì cứ hư hao thôi.”

Tần Lưu Tây lạnh: “Sư phụ tưởng cứ đùa vài câu là con bỏ qua chuyện tối qua sư phụ tự nông nỗi ?”

Xích Nguyên lão đạo lập tức kêu oan: “Là tìm đến gây sự mà, chẳng lẽ cứ im để đ.á.n.h c.h.ế.t? Con xem, vi sư cũng ích đấy chứ, ít nhất cũng cầm chân đến lúc con tới, tên mới cơ hội sống . Nói thì cả đời chúng đấu đá , cuối cùng vẫn là sư thắng một bậc, thu nhận đồ .”

“Sư phụ cứ bộ tịch .”

Xích Nguyên lão đạo hì hì, nghiêm túc : “Tu vi của tiến bộ ít, một cái Phật ấn pháp khí. như con , cấu kết với tên Ác Phật , chính cũng thừa nhận .”

“Mặc kệ cấu kết với ai, dù cũng c.h.ế.t còn mảnh vụn , sư phụ đừng nghĩ đến chuyện nữa.” Tần Lưu Tây ông: “Sư phụ chỉ cần dưỡng bệnh cho , đó là việc thiện lớn nhất .”

Xích Nguyên lão đạo nàng lo lắng nên đôi co nữa, gật đầu đồng ý, nhắc nhở: “Tối qua con câu hồn từ xác Xích Chân T.ử chiếm giữ , giờ hồn đó ?”

Tần Lưu Tây lúc mới nhớ tới Lan Hựu, lấy bình dưỡng hồn thả . Bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, linh hồn vô cùng yếu ớt, dù ôn dưỡng trong bình nhưng vẫn mờ ảo như sương khói, như thể sắp tan biến bất cứ lúc nào.

Lan Hựu nàng, ánh mắt vẫn ôn hòa, trong veo như nước suối. Tuy hồn thể suy yếu, vẫn chắp tay thi lễ với Tần Lưu Tây: “Đa tạ đại sư cứu mạng.”

“Lan Hạnh tìm ngươi lâu .”

Mắt Lan Hựu sáng lên, nhưng ảm đạm xuống: “Đại sư, vốn đến từ thế giới khác. Giờ xác mất, linh hồn tên tà đạo luyện hóa chèn ép, nay lửa thiêu, sớm muộn gì cũng hồn phi phách tán. Thôi thì đừng gặp nữa. Ngài cứ với còn tồn tại nữa.”

Tần Lưu Tây : “Hồn phách của ngươi, sẽ cố gắng ôn dưỡng, nếu cơ hội sẽ đưa ngươi luân hồi. chuyện Lan Hạnh thì thể lừa gạt như . Hắn vì tìm ngươi mà sinh tâm bệnh. Tâm bệnh cần tâm d.ư.ợ.c chữa, nếu theo lời ngươi , sẽ sống nổi .”

Lan Hựu ngạc nhiên, nghẹn ngào: “Sao ngốc như ?”

“Vào trong dưỡng thương , ngươi thích hợp ở ngoài lâu.” Tần Lưu Tây thu bình: “Lát nữa sẽ đưa ngươi gặp .”

Lan Hựu gì thêm, ngoan ngoãn chui bình dưỡng hồn. Hắn thể để Lan Hạnh cứ thế đau buồn mà c.h.ế.t .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...