Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 790: Thật khéo, ta cũng định đánh trước rồi nói sau

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:54:59
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây theo tiếng kêu cứu chạy tới, đụng ngay mặt hai gã tráng hán cao lớn. Bọn chúng sửng sốt khi thấy nàng, sắc mặt lập tức đổi.

“Ngươi là ai?”

“Ta là tổ tông của ngươi!” Tần Lưu Tây thấy sát nghiệp quấn quanh bọn chúng, hai lời liền vung tay tát cho mỗi tên hai cái trời giáng, dùng âm khí trói chặt chúng .

Hai gã tráng hán ngã lăn đất, đầu óc cuồng: “?”

Đau quá! Lạnh quá! Á á á, ma!

Tần Lưu Tây bước nhà gỗ, cảnh tượng mắt khiến sắc mặt nàng trầm xuống.

Trong phòng hơn chục phụ nữ, ai nấy đều mang bầu. Gương mặt họ vô cảm, xám ngoét như tro tàn. Dù thấy phụ nữ đang quằn quại đau đớn đất, phần lớn vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Bởi vì một ngày nào đó, họ cũng sẽ rơi cảnh tương tự.

Chỉ hai phụ nữ hoảng hốt la hét kêu cứu, nhưng chẳng ai buồn nhúc nhích.

“Rồi các ngươi cũng sẽ đến lượt thôi.” Một phụ nữ lạnh lùng quát.

nhếch mép gằn: “Sinh? Sinh để gì? C.h.ế.t cho xong nợ.”

Sự xuất hiện của Tần Lưu Tây khiến trong phòng kinh ngạc. Người là ai? Không đám hòa thượng núi, cũng chẳng lũ súc sinh điện thờ.

Tần Lưu Tây liếc họ một lượt, bước đến bên phụ nữ đang ôm bụng rên rỉ đất. Thấy phía nàng đầm đìa máu, nàng ngay là sắp sinh.

Nàng mím môi. Dạo nghiệp vụ đỡ đẻ của nàng vẻ phát triển mạnh.

“Ngươi... ngươi là ai?”

Đám phụ nữ nàng với vẻ tò mò. Người ăn mặc sạch sẽ, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, mặc bộ đồ màu xanh thanh nhã, nhất thời khó phân biệt nam nữ.

“Ta là ai quan trọng. Tình hình nàng đang nguy cấp, các ngươi định giúp một tay ?” Tần Lưu Tây : “Đứa bé sắp đời .”

Lời nàng dứt, phụ nữ đất bỗng chộp lấy tay nàng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Ta sinh! Cầu xin ngươi, g.i.ế.c ! G.i.ế.c !”

Tần Lưu Tây sững .

Một giọng lạnh lùng vang lên: “Sinh để gì? Đứa bé cũng sẽ mang mất thôi. Rồi kịp ở cữ xong tiếp tục mang thai, mang cái t.h.a.i của kẻ là ai, cứ thế lặp lặp cái vòng luân hồi cưỡng bức, mang thai, sinh con... Sống thấy ánh mặt trời, sống bằng c.h.ế.t.”

“Các ngươi...”

“Họ đúng đấy. Chúng chỉ là những con heo nái đẻ thôi.” Người nọ chua chát.

Đám phụ nữ cúi đầu, tiếng thút thít vang lên khắp phòng.

“A... Phụt!” Người phụ nữ đất đột ngột c.ắ.n đứt lưỡi . Máu phun xối xả, thể nàng co giật liên hồi, tay vẫn ôm chặt bụng, ánh mắt dần tan rã nhưng mặt hiện lên vẻ nhẹ nhõm giải thoát.

Nàng c.h.ế.t. Thà c.ắ.n lưỡi tự sát còn hơn sinh đứa con trong bụng .

Căn phòng chìm im lặng c.h.ế.t chóc.

Tần Lưu Tây đôi mắt mở trừng trừng nhắm, khuôn mặt dần tím tái, xuống cái bụng to tướng vẫn đang phập phồng yếu ớt, nhất thời lặng .

“Tiểu hữu, giúp nàng m.ổ b.ụ.n.g lấy con . Dù đứa bé cũng là một sinh mệnh.” Trí Thành đến cửa từ lúc nào, thấy cảnh bèn thở dài .

“Ai dám!” Đám phụ nữ như mèo dẫm đuôi, nhảy dựng lên trừng mắt Trí Thành đầy hận thù: “Lão trọc nô , ngươi tiếp tay cho giặc ? Mổ đứa bé để chúng mày đem luyện thành quỷ nhi ( quỷ) ? Thà để nó c.h.ế.t ở đây còn hơn hại !”

Thư Sách

Trí Thành há miệng định gì đó nhưng cúi đầu im lặng.

Căn phòng rơi tĩnh lặng.

Bỗng nhiên tiếng động nhỏ vang lên. Tần Lưu Tây là đầu tiên phản ứng , về phía phụ nữ c.h.ế.t. Dưới lớp váy rộng thùng thình, thứ gì đó đang chuyển động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-790-that-kheo-ta-cung-dinh-danh-truoc-roi-noi-sau.html.]

Phụt. Một tiếng động trầm đục vang lên.

Sắc mặt Tần Lưu Tây khẽ biến.

Nàng lưng về phía Trí Thành, vén váy phụ nữ lên xem xét, vẻ mặt phức tạp bế một đứa trẻ đầy m.á.u me nhưng sức sống vô cùng mãnh liệt.

“Quan tài t.ử (con sinh trong quan tài)!” Mọi kinh hãi hét lên, lùi vài bước.

Nhìn đứa bé đỏ hỏn mở mắt, phụ nữ ngăn cản Tần Lưu Tây m.ổ b.ụ.n.g gào lên: “Quan tài t.ử là điềm ! Mau bóp c.h.ế.t nó ! Bóp c.h.ế.t nó!”

Tần Lưu Tây cạn lời: “Điềm cái gì? Cha nó đều còn, nó c.h.ế.t nó, là tự sát, chuyện đổ cho nó ? Đứa bé tự chui , nó còn sống. Ngươi g.i.ế.c nó để mang thêm nghiệp chướng thì cứ việc, nhường cho ngươi đấy.”

Nàng đưa đứa bé về phía phụ nữ .

Người phụ nữ sợ hãi mặt cắt còn giọt máu, hét lên lùi liên tục.

Bên ngoài tiếng ồn ào vọng . Trí Thành : “Người của Sơn Trung Điện đến .”

Tần Lưu Tây cắt dây rốn, đặt đứa bé lòng Trí Thành, một bước ngoài. Quả nhiên thấy mấy gã tráng hán đang hùng hổ tới.

Đến đúng lúc lắm, bà đây đang đầy một bụng lửa giận chỗ xả!

Tần Lưu Tây hai gã tà tu đang run rẩy đất vì âm khí trói buộc, khách khí tung mấy cước.

Đá trúng chỗ nào thì việc nàng cần quan tâm.

Hai gã rú lên đau đớn, ôm chặt lấy hạ bộ, mặt tái mét. Chắc là... nát .

Bốn tên mới đến đều mang đầy sát khí và nghiệp chướng, kẻ còn dính cả nợ máu. Thấy Tần Lưu Tây là lạ, bọn chúng lập tức đổi sắc mặt, lao tấn công.

Kệ xác chuyện gì đang xảy , cứ đ.á.n.h tính.

Tần Lưu Tây: Thật khéo, cũng nghĩ thế!

Nàng thuận tay vớ lấy một thanh gỗ cạnh nhà, ước lượng tay, nhẹ một chút nhưng , dùng tạm cũng .

Mũi chân điểm nhẹ, nàng mượn lực lao về phía . Thanh gỗ trong tay nàng múa tít như trường thương, trường kiếm. Bổ ngang, đ.â.m thẳng, chọc xiên... mỗi đòn đ.á.n.h đều chuẩn xác rơi huyệt vị của đối phương, khiến bọn chúng đau đớn thể phản kháng, lượt ngã gục.

Tần Lưu Tây cực kỳ am hiểu cơ thể , tay tàn độc và xảo quyệt. Rõ ràng thấy chảy máu, nhưng kẻ đ.á.n.h cảm giác như xương cốt d.a.o rọc, xe nghiền nát.

Tiếng kêu la t.h.ả.m thiết vang vọng khắp sơn cốc bí mật.

Hai hòa thượng trẻ cùng Trí Thành và mấy phụ nữ tò mò cảnh tượng . Phải thế nào nhỉ? Nhìn bọn ác nhân đ.á.n.h tơi bời hoa lá, thê t.h.ả.m vô cùng, nhưng trong lòng họ dâng lên một cảm giác sảng khoái tột độ.

Tần Lưu Tây đ.á.n.h cho bọn chúng thoi thóp, trút kha khá cơn giận mới chịu dừng tay.

Người phụ nữ to mồm nhất lúc nãy thấy bọn chúng vẫn còn thở, liền chất vấn: “Sao đ.á.n.h c.h.ế.t chúng ? Bọn chúng là lũ súc sinh mà!”

Tần Lưu Tây liếc , ném thanh gỗ qua: “Ngươi giỏi thì lên mà đánh.”

Người phụ nữ sững sờ.

Tần Lưu Tây bước nhà gỗ, vọng : “Chuyện báo thù rửa hận, tự tay chẳng sướng hơn ?”

Mọi im lặng trong giây lát. Không ai là đầu tiên nhặt cục đá cửa xông lên, đập túi bụi đầu một tên, đập c.h.ử.i . Những khác thấy thế cũng lao hùa theo.

Tiếng lóc hòa lẫn tiếng kêu la t.h.ả.m thiết tạo thành một bản hòa ca bi ai và phẫn nộ.

Tần Lưu Tây can thiệp, xổm mặt Trí Thành, thẳng mắt ông , nhoẻn miệng một cái còn tà ác hơn cả bức tượng Tà Phật: “Ta trong cửa Phật, trách nhiệm phổ độ chúng sinh. Có thù báo thù, oán báo oán, đó là nhân quả giữa bọn họ.”

Về phần nghiệp chướng sát sinh ư? Lúc hận thù che mờ lý trí, họ còn quan tâm gì nữa?

Nếu cho họ trút bỏ cơn giận , e rằng họ cũng sẽ giống như phụ nữ , thà c.h.ế.t chứ sống tiếp!

Loading...