Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 787: Ta lẳng lặng xem ngươi diễn kịch
Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:54:56
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối mặt với sự chất vấn gay gắt của Nhậm Đình, đám hòa thượng tuy giận nhưng dám ho he nửa lời, dù cũng phần càn quấy.
Trí Thành đại sư niệm một tiếng Phật hiệu, bước lên : “Nhậm thí chủ, chùa của chúng quả thực bức tượng Phật nào như các vị . Cho dù các vị báo quan, bần tăng cũng chỉ thể trả lời như thôi. A di đà phật.”
Sắc mặt Nhậm Đình âm trầm, định mở miệng thì Tần Lưu Tây bước lên , đỡ: “Đại sư, Nhậm đại công t.ử cũng cố ý khó quý tự. Chỉ là xót xa cho Nhậm phu nhân đang yên đang lành, lễ Phật xong biến thành thực vật nên mới nóng nảy thôi. Đại sư cũng là trong cửa Phật, từ bi vi hoài, chắc cũng đành lòng một nông nỗi ?”
“A di đà phật, đó là đương nhiên.”
“Theo thấy, bất kể Nhậm phu nhân thỉnh bức tượng Phật từ , rõ ràng là kẻ lợi dụng danh nghĩa nhà Phật để chuyện dơ bẩn nham hiểm. Cửa Phật mà chứa chấp loại sâu mọt ghê tởm , chắc hẳn đại sư cũng lấy hổ . Chuyện lớn lớn, nhỏ nhỏ, nếu đồn ngoài thì ai còn dám lễ Phật nữa? Đi lễ mà mất tiền còn đỡ, đằng mất cả mạng thì chuyện lớn . Việc bất lợi cho thanh danh của cả giới Phật môn. Nếu các chùa khác quý tự liên lụy, chừng sẽ đến đây chất vấn và điều tra đấy! Dù đây cũng là nỗi nhục của Phật môn mà!” Tần Lưu Tây với vẻ mặt đầy lo lắng.
Giữa trán Trí Thành đại sư giật giật. Ông thừa hiểu nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, còn khéo léo đẩy họ thế khó.
“Ta tin tưởng đại sư đức cao vọng trọng, từ bi vi hoài, trong lòng chắc chắn cũng bắt cái tên cẩu tặc dám mượn danh Phật môn chuyện mờ ám .” Tần Lưu Tây đột ngột chuyển giọng: “Trước khi việc đó, đại sư thể phát đại từ bi, giúp Nhậm đại công t.ử triệu hồi hồn phách của mẫu ?”
Trí Thành đại sư: “...”
Cái gì ngươi cũng hết , còn gì nữa?
Hoằng Viễn sớm nhận mùi vị bất thường, rõ ràng đến đây gây sự. Giọng điệu còn giữ vẻ ôn hòa ban đầu: “Chuyện Nhậm phu nhân mất hồn cũng là do ngươi . Nếu ngươi thông thạo huyền môn thuật thì việc triệu hồn chắc cũng dễ như trở bàn tay với ngươi chứ?”
Tần Lưu Tây vẻ ngượng ngùng e thẹn: “Ngài xem, mới mười sáu mười bảy tuổi, tu vi bao nhiêu chứ? Nói thật lòng, cũng từng thử , nhưng khổ nỗi học nghệ tinh...”
Nàng bỏ lửng câu , gượng gạo vài tiếng.
Thư Sách
Nhóm Nhậm Đình: Nếu tận mắt chứng kiến bản lĩnh của nàng, chắc chúng cũng tin sái cổ màn kịch .
Hoằng Viễn xong, trong mắt thoáng hiện vẻ mỉa mai.
Trí Thành đại sư kín đáo quan sát Tần Lưu Tây. Vị từng tiên đoán Nam Vô Tự sẽ gặp một kiếp nạn, là ứng chuyện ứng ?
“Đại sư, ngài thấy ?” Tần Lưu Tây chớp mắt: “Nhậm phu nhân cũng là đại thiện nhân, công đức bố thí ít, đại sư chắc sẽ trơ mắt bà chờ c.h.ế.t nhỉ?”
“A di đà phật.” Trí Thành đại sư chắp tay: “Bần tăng cũng rõ nội tình bên trong, chắc triệu hồi . thôi cứ thử một xem , nếu như ý nguyện, mong thí chủ thứ .”
“Đại sư thật từ bi.” Tần Lưu Tây tâng bốc thêm một câu.
Muốn lập pháp đàn triệu hồn thì chuẩn đồ đạc. Nhóm Tần Lưu Tây lui ngoài chính điện chờ đợi.
Trong lúc Trí Thành dùng chu sa vẽ bùa, Hoằng Viễn cau mày tiến gần, thì thầm: “Trụ trì, bọn họ rõ ràng là cố tình gây sự, ngài còn đồng ý? Đệ t.ử tin bọn họ dám càn trong chùa, chẳng qua chỉ là một cái Nhậm Đồng tri tép riu mà thôi.”
Trí Thành liếc một cái, : “Giới sân, giới táo (bớt nóng giận, bớt nôn nóng). Diễn kịch thì diễn cho trót, hiểu ?”
Hoằng Viễn hé miệng, ngoài thấy Tần Lưu Tây với dáng vẻ “ sẵn sàng gây chuyện bất cứ lúc nào”, khẽ : “ so với Nhậm gia, tên nhóc lai lịch bất minh càng khiến t.ử kiêng dè hơn. Ngài đừng nó nhăng cuội, rõ ràng là khi nó dâng hương thì lư hương mới nổ, nhưng t.ử nó động tay động chân chỗ nào. Đệ t.ử trực giác nó nhắm chùa miếu chúng , còn cả chuyện Thánh Tôn Phật nữa...”
Đồng t.ử Trí Thành co rút : “Ngươi nhắc đến Thánh Tôn Phật với nó ?”
Ánh mắt ông quá sắc bén khiến sống lưng Hoằng Viễn lạnh toát, ấp úng: “Đâu t.ử nhắc, là tự nó đấy chứ...”
Khoan , Tần Lưu Tây đến bốn chữ “Thánh Tôn Phật Đà” ?
Hình như từ đầu đến cuối nàng chỉ Nhậm phu nhân thỉnh hai bức tượng Phật từ trong chùa về, chứ nhắc đến danh xưng Thánh Tôn.
Trên trán Hoằng Viễn rịn mồ hôi lạnh.
Trong mắt Trí Thành xẹt qua tia giận dữ.
là phế vật!
“Ngươi còn gì nữa ?”
Hoằng Viễn lắc đầu, giọng càng nhỏ hơn: “Cũng gì. Ta thấy nó cũng chẳng để ý, càng nhắc đến Thánh Tôn Phật, chắc là rõ .”
Trong lòng Trí Thành càng thêm bực bội: “ nó chuyện Nhậm phu nhân lấy hầu Phật, lấy hồn hiến tế, còn chỉ mất hai hồn sáu phách.”
Ông liếc Tần Lưu Tây đang bên ngoài, lúc bắt gặp ánh mắt nàng , liền nở một nụ giả tạo ôn hòa, nhưng trong lòng dấy lên nỗi bất an.
Nếu đúng như lời nàng là lấy hồn hiến tế, thì chắc chắn là hiến cho Thánh Tôn Phật. Tại còn sót một hồn một phách?
Những khác đều hiến tế trọn vẹn linh hồn, đến lượt Nhậm phu nhân xảy sơ suất như ?
Hoằng Viễn đề nghị: “Hay là để t.ử gọi võ tăng đến đuổi bọn họ ?”
“Làm thế chẳng khác nào dâng điểm yếu tay ?” Trí Thành Hoằng Viễn như kẻ thiểu năng, quả thực ngu xuẩn hết t.h.u.ố.c chữa.
Hoằng Viễn thấy oan ức, cũng chỉ vì lo nghĩ cho Nam Vô Tự thôi mà.
Trí Thành cũng thấy phiền phức. Kéo đến đám đều là do Nhậm phu nhân vẫn còn một hồn một phách trong . Nếu bà c.h.ế.t hẳn thì chuyện rắc rối ?
Ông hít sâu một , khẽ nhắm mắt . Thôi kệ, chỉ cần nơi đó bại lộ thì sẽ . Còn chuyện lập pháp đàn, vốn dĩ cũng chỉ là diễn kịch cho qua chuyện.
Trong lúc Trí Thành chuẩn pháp đàn, Tần Lưu Tây cũng đang thông qua con giấy nhỏ để ở thiên điện quan sát khắp nơi. Việc yêu cầu Trí Thành triệu hồn chỉ là kế hoãn binh để kéo dài thời gian, đồng thời cũng xem ông diễn trò gì. Nếu may mắn tìm hồn phách Nhậm phu nhân thì coi như lãi to.
Còn về những lời lẽ bất kính với Phật đó, nàng thầm nhủ trong lòng: Phật Tổ , con đây là đang dọn dẹp rác rưởi, mặt Phật môn thanh lý môn hộ đấy nhé.
Phật Tổ: Ngươi đang ngụy biện thì !
Tần Lưu Tây một lòng hai dụng, theo dõi con giấy tìm kiếm điểm bất thường, quan sát nhóm Trí Thành với ánh mắt thâm trầm.
Những hòa thượng thế mà nghiệp chướng quấn , sạch sẽ vô cùng. Là do họ thực sự từng hại , do thủ đoạn cao siêu, việc ác mà để dấu vết (phiến diệp bất lưu )?
Tuy thấy nghiệp chướng, nhưng Tần Lưu Tây tướng mạo ham mê tài sắc khuôn mặt Hoằng Viễn, điều trái ngược với vẻ ôn hòa bề ngoài của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-787-ta-lang-lang-xem-nguoi-dien-kich.html.]
Pháp đàn chuẩn xong. Trí Thành đại sư rửa tay, dâng hương, đặt tờ giấy ghi sinh thần bát tự và vật dụng tùy của Nhậm phu nhân mà Nhậm Đình đưa cho một cái chậu đồng. Sau đó ông xếp bằng đệm hương bồ đàn, bắt đầu tụng kinh.
Lan Hạnh bước đến bên cạnh Tần Lưu Tây, khẽ hỏi: “Hòa thượng cũng triệu hồn ?”
“Cao tăng đắc đạo thì thể, cũng thể trừ tà diệt ma.” Tần Lưu Tây đáp với vẻ lạnh nhạt: “Có những vị Phật lợi hại đấy.”
Ví dụ như cái gã gọi là Ác Phật Hủy La chẳng hạn.
Lan Hạnh gì nữa, lui về cạnh Tần Lưu Tây, quan sát Trí Thành đại sư hai tay tràng hạt, miệng niệm những câu Phạn văn khó hiểu.
Tần Lưu Tây tò mò xem Trí Thành sẽ triệu hồn kiểu gì. Chỉ thấy ông niệm chú một hồi, đón lấy lá bùa từ tay Hoằng Viễn, châm lửa bỏ chậu đồng. Lập tức một luồng gió thổi tới.
Thần sắc Trí Thành khẽ động, khuôn mặt tròn trịa béo thoáng hiện vẻ vui mừng. Ông tiếp tục đốt giấy tiền vàng mã do Hoằng Viễn đưa, tiếng tụng kinh càng nhanh hơn, nhưng sắc mặt cũng dần tái , như thể lực bất tòng tâm.
Tần Lưu Tây: “!!!”
Làm cái gì thế ? Bình mới rượu cũ ? Chẳng khác gì thuật chiêu hồn của Đạo gia, cũng dùng bùa chú, cũng đốt vàng mã.
Tần Lưu Tây bất động thanh sắc liếc hư . Một trận cuồng phong nổi lên, gian gợn sóng như mặt nước, dường như thứ gì đó đang đến.
Triệu thật ?
Thế nhưng, thứ đó thò đầu , thấy Tần Lưu Tây liền chớp mắt một cái, rụt cổ , chạy biến mất tăm.
Muốn c.h.ế.t ! Sao cái con tiểu sát thần Nghiệp Hỏa ở đây?
Tần Lưu Tây nhướng mày. Lại triệu hồi âm sai ?
Trí Thành tức đến mức thổ huyết: “???”
Ông còn kịp mở miệng, tên tiểu quỷ chạy mất ? Ít nhất cũng phối hợp diễn cho xong màn kịch chứ!
“Trụ trì!” Hoằng Viễn hoảng hốt gọi.
Trí Thành mở mắt , xua tay, lau vết m.á.u bên khóe miệng, mặt tái mét dậy, Nhậm Đình với vẻ thương hại, thở dài: “Bần tăng hỏi qua các lộ thần phật, linh hồn Nhậm nữ thí chủ quy y ngã Phật, về Tây Thiên hầu hạ Phật Tổ !”
Tần Lưu Tây ông như .
Người xuất gia dối?
Ta nó cứ lẳng lặng xem ngươi diễn trò, xem ngươi hươu vượn thế nào!
Mặt Nhậm Đình tái mét: “Lão trọc lừa đảo , ngươi đang lừa ? Chỉ dựa việc niệm vài câu kinh mà dám phán hầu hạ Phật Tổ? Ngươi coi là trẻ con lên ba chắc!”
Hoằng Viễn trầm giọng bênh vực: “Thí chủ, ngươi thấy trụ trì sư phụ hộc m.á.u ? Đó là do nội thương phản phệ khi phép hỏi thần đấy.”
Trí Thành giơ tay lên ngăn : “A di đà phật. Bần tăng là xuất gia, dối, cố gắng hết sức .”
Nói xong, ông còn lảo đảo , sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Thôi, đại sư tận lực .” Tần Lưu Tây thở dài, Nhậm Đình: “Có lẽ đây là kiếp trong mệnh của Nhậm phu nhân.”
Sắc mặt Nhậm Đình trắng bệch.
Tần Lưu Tây sang Trí Thành : “Đại sư, trời cũng sắp tối , chúng thể tá túc khách viện một đêm ?”
Hoằng Viễn thầm nghĩ: Còn đòi ở ? Giờ thì lo lắng cho Nhậm phu nhân mất hồn nữa ?
Trí Thành nhếch môi nhạt: “Nếu là ngày thường thì tự nhiên thành vấn đề. khéo là sắp đến ngày Phật đản, khách viện kín chỗ . Nếu các vị chê thì phòng ở của tăng lữ tuy đơn sơ nhưng cũng thể ở tạm.”
“Không cần .” Nhậm Đình cũng chẳng ở đây.
Tần Lưu Tây : “Vậy chúng lên đường về thành ngay thôi.”
Trí Thành chắp tay cúi tiễn khách.
Tần Lưu Tây vài bước, bỗng hỏi: “À , Trí Thành đại sư từng đến Linh Hư Cung ?”
Ngón út tay Trí Thành khẽ run lên một cái khó nhận . Ông ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt: “Linh Hư Cung? Chưa từng qua. Thí chủ cho rằng bức tượng Phật liên quan đến Linh Hư Cung trong miệng thí chủ ?”
Tần Lưu Tây chằm chằm ngón út của ông , đầy ẩn ý: “Nếu liên quan thì chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Tà khí từ chỗ các ngươi mà , nếu liên quan thì chứng tỏ các ngươi cấu kết với . Đừng hòng chối cãi, lão t.ử nắm bí mật của chùa Nam Vô .