Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 783: Trực giác sai lầm
Cập nhật lúc: 2025-11-24 01:13:49
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Phật đường Nhậm phu nhân nên cũng chẳng ai thắp hương, nhưng mùi đàn hương nồng nặc tỏa từ những vòng hương tháp vẫn khiến Tần Lưu Tây bước cảm thấy nặng nề và buồn nôn.
Ngoài hương tháp, bàn thờ còn bày hoa quả tươi, chỉ là hai ngày nay ai nên bắt đầu héo úa. Phía bàn thờ, chiếc kệ thờ bằng gỗ t.ử đàn tinh xảo, đặt ngay ngắn một bức tượng Phật, mặt là một chiếc lư hương nhỏ bằng đồng tím.
Chỉ liếc qua một cái, Tần Lưu Tây nhận bức tượng hình dáng giống hệt bức tượng nàng đang cầm tay, nhưng màu sắc khác.
Bức tượng Phật trong Phật đường ửng lên sắc đỏ mờ ảo, tràn ngập huyết khí, khiến vẻ tà ác của nó càng thêm rõ rệt, chỉ thấy ghê sợ.
“Sao màu ?” Nhậm Đình kinh ngạc thốt lên. Hắn nhớ thấy màu .
Nhậm Minh Quang cũng vô cùng ngạc nhiên. Bức tượng so với lúc càng khiến chán ghét và thoải mái.
Tần Lưu Tây bước tới gần, chằm chằm bức tượng Phật đầy huyết khí, cau mày : “Cho kiểm tra xem phu nhân vết thương nào .”
Nhậm Đình giật : “Ý của Thiếu quan chủ là...”
“Bà thể thực sự ‘lấy hầu Phật’, dùng m.á.u đầu tim (tâm đầu huyết) để bày tỏ lòng thành kính.” Tần Lưu Tây mỉa mai .
Nhậm Minh Quang xong tối sầm mặt mũi: “Hồ đồ! Bà thật là hồ đồ quá !”
Trong lúc chờ hạ nhân kiểm tra, Tần Lưu Tây cầm bức tượng Phật lên. Từng luồng huyết sát chi khí lạnh lẽo, âm hàn như chui tọt cơ thể nàng.
Ánh mắt Tần Lưu Tây lạnh băng. Nàng vận nội công, luồng nhiệt khí từ tay nàng tỏa , khiến huyết sát chi khí như gặp khắc tinh, lập tức tan biến. Bức tượng Phật tay nàng cũng nứt vài đường nhỏ.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vú già lúc nãy , bẩm báo với Nhậm Minh Quang: “Bẩm lão gia, khi kiểm tra, nô tỳ phát hiện đầu ngón tay phu nhân vết d.a.o cứa.”
Đồng t.ử Nhậm Minh Quang co rút : “Lúc quần áo các ngươi ?”
Vết thương ở ngón tay dễ nhận thấy, mà ai hé răng nửa lời.
Vú già quỳ sụp xuống, run rẩy: “Nô... nô tỳ ạ.”
“Gọi Triệu ma ma đến đây!”
Tần Lưu Tây quan tâm đến chuyện của họ, hỏi xin sinh thần bát tự của Nhậm phu nhân. Nàng cầm bức tượng Phật, khẽ nhắm mắt, một tay bấm quyết, âm thầm triệu hồi hai hồn sáu phách mất của Nhậm phu nhân.
Lấy huyết khí vật dẫn, theo lý thuyết việc triệu hồn khó, nhưng hồn phách của Nhậm phu nhân vẫn bặt vô âm tín.
Tần Lưu Tây thu hồi triệu hồn thuật, sắc mặt trầm xuống. Chuyện chút phiền toái .
Lúc , Triệu ma ma sự ép hỏi của Nhậm Minh Quang khai nhận tất cả. Nhậm phu nhân vì bày tỏ lòng thành, dùng m.á.u đầu ngón tay để “hầu Phật” mấy ngày nay, nhưng cấm cho ai tiết lộ ngoài.
Người hầu bên cạnh Nhậm phu nhân đều là tâm phúc, trung thành tuyệt đối với bà. Tuy thấy cách lễ Phật nhưng nghĩ cũng chẳng hại gì lớn nên đều giấu nhẹm .
Nhậm Minh Quang tức giận đá bà ngã lăn đất: “Cái đồ già nua lẩm cẩm ! Phu nhân hồ đồ, các ngươi cũng hồ đồ theo ? Có ai lễ Phật mà bôi m.á.u lên tượng Phật ? Không thấy bẩn thỉu và xui xẻo ?”
Triệu ma ma dập đầu xin tha lia lịa. Chủ nhân lệnh, phận tớ dám .
Nhậm Minh Quang còn định mắng tiếp thì Tần Lưu Tây lên tiếng: “Bây giờ lúc truy cứu trách nhiệm. Ngươi xem, đêm đó phu nhân tiểu Phật đường, ngươi theo ? Có bà gì ?”
Thư Sách
Triệu ma ma lắc đầu: “Không , phu nhân cho ai cùng.” Bà ngập ngừng một chút tiếp: “ lão nô loáng thoáng mấy từ, hình như phu nhân gì mà ‘nguyện ý’, ‘vĩnh viễn phụng dưỡng bên cạnh’ gì đó.”
Tần Lưu Tây mím môi. Chỉ vài từ ít ỏi đó cũng đủ để đoán Nhậm phu nhân gì tượng Phật.
Với hành vi gần như điên cuồng đó, hồn phách mất quá nửa, e là bà hiến tế linh hồn của chính cho cái gọi là Thánh Tôn Phật Đà ?
“Thiếu quan chủ?”
Tần Lưu Tây suy đoán của . Cha con Nhậm gia sắc mặt biến đổi liên tục, hỏi: “Hiến tế thì sẽ thế nào?”
Tần Lưu Tây đáp: “Hiến tế tức là dâng vật cúng tế. Quy tắc thiên địa cũng can thiệp chuyện , huống hồ là tự nguyện hiến tế.”
Đã là tự nguyện, cam tâm tình nguyện dâng hiến, Thiên Đạo quản gì!
Tất cả đều là lựa chọn của chính bản đó.
Cha con Nhậm Minh Quang xong mặt mày càng thêm trắng bệch.
Nhậm Đình hít sâu một , hỏi: “Nếu , tại vẫn còn một hồn một phách ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-783-truc-giac-sai-lam.html.]
“Một là do chấp niệm. Hai là pháp khí bùa hộ mệnh gì đó bảo vệ nên một hồn một phách lôi .”
“Phật châu! Là chuỗi Phật châu!” Triệu ma ma ngẩng đầu lên reo: “Đêm đó phu nhân từ Phật đường bước , chuỗi Phật châu gỗ t.ử đàn bà thường đeo bỗng nhiên đứt tung. Đó là chuỗi hạt do trụ trì Viên Thông đại sư của chùa Ninh Võ đích khai quang tặng cho phu nhân. Bà đeo bao nhiêu năm nay, hạt nào hạt nấy bóng loáng, nhưng khi đứt thì...”
Bà sực nhớ điều gì, dập đầu một cái chạy vụt , lát với một chiếc hộp đỏ nhỏ tay: “Những hạt châu đứt lão nô đều cất ở đây.”
Tần Lưu Tây mở hộp xem. Những hạt châu bên trong còn chút ánh sáng nào, thậm chí còn nứt vỡ, giống vẻ bóng loáng như lời Triệu ma ma kể.
“Nếu là vật do đắc đạo cao tăng tặng, thì đúng là chuỗi Phật châu giúp bà giữ một hồn một phách .” Tần Lưu Tây đưa chiếc hộp cho Nhậm Đình.
Mọi đều Nhậm phu nhân đeo chuỗi Phật châu quanh năm, cũng nó bảo quản kỹ, bóng vô cùng. Giờ đây nó trở nên ảm đạm, nứt vỡ như , chắc chắn là do dốc hết pháp lực để chắn tai ương cho chủ nhân.
Lòng Nhậm Đình lạnh toát. Tin liên tiếp ập đến còn tệ hơn cả việc c.h.ế.t giả. Nếu hồn phách mất là do tự nguyện hiến tế, thì bà chẳng khác nào thực vật, chỉ còn nước chờ c.h.ế.t!
Nhậm Minh Quang nhắm mắt , khi mở , đuôi mắt đỏ hoe. Rõ ràng ông cũng hiểu những gì con trai đang nghĩ, giận bất lực.
Tự gây nghiệt, thể sống.
Hành động ngu xuẩn của bà chính là tự tìm đường c.h.ế.t!
Thật đáng tiếc mà cũng thật đáng thương.
Nhậm Đình: “Thiếu quan chủ, hồn phách của liệu tìm ?”
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Vừa thử triệu hồn nhưng phản hồi.”
Cổ họng Nhậm Đình nghẹn ứ.
Tần Lưu Tây sang hỏi Triệu ma ma: “Ngôi chùa đó tên là gì, ở ?”
“Là chùa Nam Vô ở núi Vạn Phật.”
Chiếc ba lô lưng Tần Lưu Tây bỗng động đậy: “Chùa gì lạ ? Sao từng đến?”
Mọi giật hoảng sợ quanh. Ai đang ?
Tần Lưu Tây vỗ mạnh ba lô, cảnh cáo tiếng động: Lải nhải nữa cho nồi lẩu bây giờ! Sắp Lập Đông , ăn lẩu ếch cho ấm bụng!
Cóc ghẻ: Đồ nhân tra!
“Ngươi chắc chắn là chùa Nam Vô?” Tần Lưu Tây nhíu mày hỏi : “Không là Linh Hư Cung ?”
Chẳng lẽ đoán sai ?
Tượng Tà Phật do tên ch.ó má Hủy La ?
“Chưa từng đến Linh Hư Cung bao giờ. Có ngôi chùa nào tên như ?” Triệu ma ma ngơ ngác.
Lan Hạnh ở cửa cũng thất vọng tràn trề, khuôn mặt thanh tú lạnh băng.
Tần Lưu Tây với Lan Hạnh: “Chúng cứ đến chùa Nam Vô xem .”
Trực giác mách bảo gì đó sai sai, nhưng cứ đến chùa Nam Vô thám thính , tính chuyện tìm Linh Hư Cung .