Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 780: Đi tìm người, đến không đúng lúc
Cập nhật lúc: 2025-11-24 01:13:46
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi đưa sư phụ đến tiểu long mạch, Tần Lưu Tây hề trì hoãn, lập tức đến Vạn Hòe Lâm gọi Hắc Sa - kẻ đang mải mê vui chơi quên cả đường về, Phi Thường Đạo đón Lan Hạnh đang chờ đợi trong nôn nóng, cùng thẳng tiến Tề Châu.
Đối với Xích Chân Tử, nàng một cảm giác thôi thúc mãnh liệt, rằng nếu đ.á.n.h c.h.ế.t thì lòng nàng sẽ bao giờ yên .
Tìm , giẫm nát !
Lan Hạnh trong lòng luôn canh cánh chuyện Lan Hựu, thực một bước từ lâu. Ngụy Đại chưởng quầy bảo rằng mười ngày đường cũng bằng theo Tần Lưu Tây một canh giờ.
Ban đầu hiểu lời ý gì, cho đến khi dẫn một con đường kỳ lạ, đặt chân địa phận Tề Châu mà vẫn kịp hồn.
“Hoàn hồn !” Hắc Sa vỗ mạnh vai .
Lan Hạnh giật run bắn, ngã xuống đất. Trong đầu vẫn còn lởn vởn hình ảnh những oan hồn với đủ kiểu c.h.ế.t chóc kinh dị thấy, đầu nôn thốc nôn tháo.
“Không chứ?” Tần Lưu Tây đưa cho một viên kẹo bạc hà mật ong: “Đừng để tâm quá, thấy c.h.ế.t thì cũng coi như chuyện thường thôi, cứ xem bọn họ là c.h.ế.t là .”
Lan Hạnh: Không thể coi như chuyện thường , bọn họ căn bản chính là c.h.ế.t mà!
Hắn nhét viên kẹo bạc hà miệng, hỏi: “Giờ chúng tìm thế nào đây? Có cần hỏi đường ?”
“Chia hành động. Hắc Sa, ngươi tìm vài sơn tinh dã quái và cô hồn hỏi thăm xem Linh Hư Cung ở . Miếng ngọc phù chứa hồn tức của , cầm lấy, nó sẽ giúp ngươi tìm .” Tần Lưu Tây đưa cho Hắc Sa một miếng ngọc phù trơn bóng, sang Lan Hạnh: “Ngươi theo .”
Hắc Sa cất ngọc phù biến mất trong rừng.
Lan Hạnh hỏi: “Chúng ?”
“Gần đây gặp vài chuyện đều liên quan đến Tề Châu. Ta kiểm chứng xem ngôi miếu mà Lan Hựu đang ở liên quan gì . Nếu thì việc tìm Linh Hư Cung sẽ thuận lợi hơn nhiều.” Tần Lưu Tây về phía cổng thành.
Chiếc tay nải nàng đeo chéo lưng bỗng động đậy, phát tiếng : “Không núi Vạn Phật ?”
Lan Hạnh giật hoảng sợ: “Ai đang đấy?”
Nơi chỉ hai bọn họ, tiếng thứ ba?
Tần Lưu Tây nghiêng đầu: “Một con cóc ghẻ thôi, đừng để ý đến nó.”
“Hả?”
“Chỉ là một con cóc ghẻ.”
Thư Sách
Lan Hạnh: Ngươi đang lừa đấy ? Cóc mà tiếng ?
Con cóc ghẻ suýt nữa thì nhảy khỏi hộp ngọc: “Ta là hậu duệ của Ba chân Kim Thiềm đấy nhé!”
“Câm miệng.” Tần Lưu Tây kéo Lan Hạnh, âm thầm thi triển thuật pháp, nhanh đến cổng thành.
Lan Hạnh vuốt mái tóc gió thổi rối bù, cúi đầu hai chân . Vừa cảm giác như một bước bằng mười bước, là ảo giác ? Sao chớp mắt đến cổng thành ?
Hắn hỏi nhưng thức thời im lặng. Hỏi nhiều lộ vẻ thiếu hiểu , thôi bỏ .
Thấy Tần Lưu Tây thẳng trong thành, Lan Hạnh vội kéo nàng : “Chúng đóng dấu văn điệp thông quan ở cổng thành khác mà.”
Không cái liệu bắt ?
“Không .” Tần Lưu Tây dẫn , đưa cái gọi là văn điệp cho lính gác cổng.
Tim Lan Hạnh thót lên tận cổ, tự dưng thấy chột . tên lính chỉ liếc qua một cái cho bọn họ .
Lan Hạnh: “!!!”
Lại thêm một phen mở rộng tầm mắt!
Vào thành, Tần Lưu Tây hỏi đường đến Nhậm gia ở ngõ Cửu Thốn, phường Bát Tỉnh. Sau khi chỉ dẫn, nàng thuê một chiếc xe ngựa thẳng đến đó.
Nhậm gia chính là nhà đẻ của Vân Nương, cha nàng là Đồng tri Tề Châu, Nhậm Minh Quang.
“Các vị đến Nhậm gia phúng viếng ?” Xa phu nhiều chuyện hỏi.
Lan Hạnh ngơ ngác, Tần Lưu Tây nheo mắt: “Nhậm gia ai qua đời ?”
“Nhậm phu nhân đấy, các vị ?”
Sắc mặt Tần Lưu Tây biến đổi. Nhậm phu nhân là của Vân Nương, nhưng đó nàng xem tướng cho Vân Nương thấy dấu hiệu tang .
“Chuyện xảy khi nào ?”
“Hình như là hôm qua.” Xa phu : “Hai ngày qua ngõ Cửu Thốn, Nhậm gia vẫn động tĩnh gì. hôm qua chở khách qua thì thấy treo đèn lồng trắng .”
Vậy là c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Trùng hợp là sắp đặt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-780-di-tim-nguoi-den-khong-dung-luc.html.]
Lan Hạnh thấy sắc mặt Tần Lưu Tây âm trầm như nước, khẽ hỏi: “Sao ?”
Tần Lưu Tây trầm giọng : “Nhậm phu nhân chính là tìm. Hai ngày đỡ đẻ cho con gái bà , lúc đó Vân Nương tướng tang , mà giờ mất .”
Lan Hạnh ngẩn : “Có lẽ ngươi chú ý kỹ, hoặc là nhầm chăng?”
Tần Lưu Tây hiếm khi nhầm, nhưng giờ cũng mất , nàng cũng dám khẳng định. Có lẽ khi nàng rời thị trấn, tướng mạo Vân Nương mới đổi. Dù tướng mạo cũng tùy tâm tùy sự mà biến chuyển.
Đến ngõ Cửu Thốn, cửa một ngôi nhà quả nhiên treo hai chiếc đèn lồng trắng chữ “Điện”, đung đưa trong gió thu se lạnh.
Lan Hạnh trả tiền xe, bên cạnh Tần Lưu Tây. Thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng, thức thời im lặng.
Tần Lưu Tây đến chỗ gác cổng. Vì đang tang sự để tiện cho khách đến phúng viếng nên cổng mở toang, chỉ gia nhân mặc áo tang, thắt lưng vải trắng đón khách.
Thấy Tần Lưu Tây lạ mặt, gia nhân cầm bút hỏi tên nàng.
Tần Lưu Tây l.i.ế.m môi, : “Ta nhận lời gửi gắm của cô nãi nãi Nhậm Vân phủ các mà đến.”
Gia nhân sửng sốt: “Đại cô nãi nãi nhận tin buồn nhanh thế ?”
Tần Lưu Tây trả lời qua loa cho xong chuyện.
“Vậy tên của ngài là?”
“Thanh Bình Quan, Bất Cầu.”
Tên gì lạ ?
Gia nhân cảm thấy kỳ quái, định hỏi thêm vài câu thì thấy Tần Lưu Tây nhíu mày trong nhà, : “Linh đường xảy chuyện .”
Hả?
Gia nhân theo bản năng trong, thấy tiếng ồn ào la hét.
Tần Lưu Tây : “Ta là Thiên sư, để xem .”
Gia nhân “ơ” lên một tiếng, thấy Tần Lưu Tây rảo bước thì vội vàng chạy theo ngăn cản, nhưng nàng linh hoạt né tránh. Lan Hạnh thấy thế cũng vội bám theo.
Càng sâu, tiếng la hét càng lớn. Có tiếng bước chân chạy rầm rập về phía , chạy hét thất thanh.
“Xác c.h.ế.t vùng dậy! Có ma!”
“Ối ơi, dọa c.h.ế.t !”
Người bên trong chạy túa ngoài, Tần Lưu Tây ngược chiều dòng . So với vẻ hoảng loạn của những đến phúng viếng, thần sắc nàng vô cùng bình tĩnh.
Đến linh đường, chạy mà xa xa hóng chuyện, vẻ mặt tò mò xem kịch .
Gia nhân đuổi theo Tần Lưu Tây, thấy một nam t.ử mặc áo trắng để tang, liền gọi to: “Đại thiếu gia, Đại cô nãi nãi sai đến.”
Nhậm Đình vốn đang mặt mày sa sầm vì sự cố trong linh đường, thì ngạc nhiên. Đại sai đến ?
Tin mất vì bạo bệnh mới gửi hôm qua, lẽ đại nhận mới đúng, sai về ?
Tần Lưu Tây Nhậm Đình, thấy vương một tia âm khí, ánh mắt lóe lên, bước tới hỏi: “Trong linh đường xảy chuyện gì ?”
Ánh mắt Nhậm Đình sắc lạnh, trả lời mà quan sát nàng một lượt hỏi ngược : “Ngươi là do Vân Nương phái tới? Có chuyện gì?”
“Tất nhiên là việc mới đến. Ta xem linh đường một chút.”
Nhậm Đình thấy một kẻ lạ mặt đòi xông linh đường, theo bản năng ngăn cản. Tần Lưu Tây : “Ta khuyên ngươi đừng cản, nếu nhà các e là sẽ gặp xui xẻo lớn đấy. À quên giới thiệu, là Thiên sư.”