Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 779: Đưa sư phụ bế quan, tặng Thiên Châu

Cập nhật lúc: 2025-11-24 01:13:45
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm , khi trời còn sáng hẳn, Tần Lưu Tây xách một cái tay nải lớn xuất hiện ở Thanh Bình Quan. Tất cả đạo sĩ lớn nhỏ trong quan đều đang chầu chực cửa đạo thất của Xích Nguyên lão đạo.

“Sắp khách hành hương đến dâng hương , các đực đây gì? Còn mau mở cửa đón khách?” Tần Lưu Tây trừng mắt .

Thanh Viễn chẳng thế nào mà hai mắt sưng vù như quả đào chín, híp thành một đường chỉ, nước mắt cứ thế tuôn ngừng.

“Bị côn trùng độc c.ắ.n ?” Tần Lưu Tây cau mày hỏi.

Thanh Viễn lắc đầu sụt sịt: “Nghe tin Quan chủ sắp bế quan, ngủ .”

Chậc, xem cái tiền đồ của ngươi kìa.

Tần Lưu Tây phất tay xua đuổi : “Đừng đây nữa, sư phụ chỉ bế quan chứ mất . Đợi ông Trúc Cơ đại thành trở về, đạo quan chúng sẽ một đại pháp tràng ăn mừng linh đình.”

, ai việc nấy , đừng tụ tập ở đây nữa.” Xích Nguyên lão đạo ha hả bước từ đạo thất. Ông một tay ôm phất trần, một tay chắp lưng, dặn dò: “Khi bần đạo vắng mặt, chư vị đạo hữu nhớ đừng lơ là tu hành, kiên định đạo tâm, hoằng dương đạo pháp, tích đức hành thiện, trừ tà vệ đạo.”

“Đệ t.ử cẩn tuân lời dạy của Quan chủ.” Mọi đồng thanh đáp, cúi hành lễ.

“Giải tán cả .”

Thấy vẫn chần chừ chịu , Tần Lưu Tây nhíu mày. Mấy gì mà sến súa thế .

Nàng nhiều, trực tiếp thi thuật mở một con đường âm phủ (âm lộ), sang Xích Nguyên lão đạo : “Đi thôi.”

Xích Nguyên lão đạo lướt qua một cuối, bước theo nàng.

Ngay khi âm lộ sắp khép , một bóng đen bất ngờ nhảy vọt .

Mọi : “???”

Bóng đen ... hình như là tên ngốc to xác Sát Nguyên T.ử thì ?

Tần Lưu Tây trừng mắt Sát Nguyên T.ử nhảy , mặt đen sì: “Ngươi chui đây cái gì?”

Sát Nguyên T.ử chớp chớp mắt ngây thơ: “Đi... cùng .”

“Cút về ngay!” Tần Lưu Tây quát, đưa tay định túm lấy .

Sát Nguyên T.ử nhanh nhẹn né tránh, nhảy đến bên cạnh Xích Nguyên lão đạo, túm lấy tay áo ông, kiên quyết : “Chăm sóc.”

Tần Lưu Tây tức điên: “Đừng ép tát ngươi đấy.”

Sát Nguyên T.ử rụt cổ , mím môi dám ho he.

Xích Nguyên lão đạo thấy Tần Lưu Tây định tay thật, bèn can ngăn: “Thôi, cứ để nó theo vi sư .”

“Sư phụ bế quan, dẫn theo gì? Hắn cái gì cũng hiểu, ai chăm sóc ai còn .” Tần Lưu Tây hung tợn lườm Sát Nguyên Tử.

“Không cần chăm sóc , nơi đó vốn là địa bàn quen thuộc của nó mà. Biết nó còn như cá gặp nước hơn cả vi sư chứ!” Xích Nguyên lão đạo xòa.

Tần Lưu Tây hừ lạnh một tiếng, thả một ngọn đèn dẫn đường , thẳng về phía .

Nàng mặc kệ, gì thì .

Xích Nguyên lão đạo Sát Nguyên T.ử đang tỏ vẻ ấm ức, dùng phất trần gõ nhẹ đầu , gì, lặng lẽ theo.

Khu vực tiểu long mạch Tần Lưu Tây bố trí từ . Ngoài linh khí tự nhiên sẵn , nàng còn dùng nhiều ngọc thạch thượng hạng bày một Tụ Linh Trận, khiến linh khí nơi càng thêm dồi dào.

Vừa bước khỏi âm lộ, cả ba đều cảm nhận linh khí nồng đậm phả mặt.

Xích Nguyên lão đạo căn nhà gỗ, phóng tầm mắt non nước xung quanh, cảm nhận linh khí sung túc hơn hẳn những nơi khác, bấm đốt tay tính toán phương vị sơn thủy và vị trí đang , khỏi cảm thán: “Không ngờ nơi ẩn giấu một tiểu long mạch bí ẩn đến thế.”

Tần Lưu Tây Sát Nguyên T.ử đang chạy nhảy tung tăng khắp nơi như trở về nhà, mặt sầm : “Nếu thì tu vi của Xích Chân T.ử thể hồi phục nhanh như thế? Hắn e là sớm chuẩn sẵn con đường lui cho .”

Xích Nguyên lão đạo gật đầu đồng tình, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Tâm tính của vị sư ông hiểu rõ hơn ai hết. Ích kỷ, tự cao tự đại, vì đạt mục đích thể từ thủ đoạn nào. Hắn việc gì cũng cẩn trọng, một bước tính ba bước, tâm địa vô cùng thâm sâu khó lường.

Sư phụ ông từng , nếu tâm ngay thẳng thì tu thành chính đạo cũng thể.

Khổ nỗi cứ cố chấp theo đuổi cái gọi là trường sinh bất lão, vì thế mà tiếc sa tà đạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-779-dua-su-phu-be-quan-tang-thien-chau.html.]

Tần Lưu Tây : “Hiện tại đang lẩn trốn ở , nhưng dù chui xuống đất cũng sẽ lôi . Sư phụ đừng ý định tìm gây chuyện, cứ ở yên đây đợi con.”

Xích Nguyên lão đạo chút chột .

Tần Lưu Tây liếc ông, vẻ mặt nghiêm túc: “Trên Phật cốt, niệm lực của thứ đó cực lớn, hiện tại sư phụ là đối thủ của . Cho nên tuyệt đối tìm . Dù trong lòng sư phụ hận đến mức băm vằm , cũng lỗ mãng. Hận thì hận, nhưng đừng lấy trứng chọi đá, chắc là thua thì đừng dại dột.”

Thư Sách

“Yên tâm , vi sư tự lượng sức mà.”

Tần Lưu Tây lạnh: “Sư phụ lượng sức thì con , nhưng nếu sư phụ nghĩ đến đây là trời cao biển rộng mặc sức vẫy vùng, nhân lúc con mặt mà chuồn êm, thì con sẽ giải tán cái đạo quan ngay lập tức, từ nay về mặc kệ Thanh Bình Quan sống c.h.ế.t .”

“Con thật vô lương tâm, Thanh Bình Quan là nhà của con đấy!” Xích Nguyên lão đạo chỉ tay mặt nàng mắng.

Tần Lưu Tây khẩy: “Con nhà thì ở mà chẳng an gia , sư phụ thử ?”

Xích Nguyên lão đạo chọc tức đến nghẹn họng, trừng mắt nàng cháy cả mặt.

Thấy ông im lặng, Tần Lưu Tây mới dẫn ông xem đại trận pháp mà nàng bố trí. Đây là để phòng ngừa vạn nhất Xích Chân T.ử đ.á.n.h úp. Nếu hai đối đầu, chắc chắn sẽ một trận ác chiến. Trận pháp coi như một chốt bảo hiểm an cho Xích Nguyên lão đạo.

“Còn cái nữa, sư phụ cầm lấy.” Tần Lưu Tây tháo chuỗi hạt Thiên Châu cổ xuống, tự tay đeo lên cổ ông.

Đồng t.ử Xích Nguyên lão đạo co rút : “Con đưa cái cho gì?”

“Đương nhiên là để sư phụ phòng .” Tần Lưu Tây cáu kỉnh : “Nơi linh khí dồi dào nhưng cũng tránh khỏi cô hồn dã quỷ lai vãng. Nếu lúc sư phụ bế quan nhập định mà kẻ mắt nào dám quấy rầy, Thiên Châu của Đại Đế bảo hộ, con xem ai dám động đến sư phụ.”

Xích Nguyên lão đạo trong lòng cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn từ chối: “Không cần , con bày trận vẽ bùa ở đây , ai dám đến tìm c.h.ế.t chứ? Ngược là con thường xuyên bên ngoài, cần nó hơn .”

Ông định tháo chuỗi hạt .

Tần Lưu Tây giữ tay ông : “Đây là hiếu kính của con, sư phụ cứ nhận . Con còn Phệ Hồn Kính mà. Mà kể cả , con tìm Đại Đế xin... , xin xỏ một cái pháp bảo mới là .”

Phong Đô Đại Đế: Làm ơn giữ chút liêm sỉ ! Cứ nhè mà trấn lột mãi, ngươi thấy ngại hả?!

Xích Nguyên lão đạo cạn lời, nhắc khéo: “Vừa thôi, đừng quá khiến thần đều phẫn nộ, lúc đó khó dọn dẹp lắm.”

“Sư phụ cứ lo bế quan !” Tần Lưu Tây : “Trước Lập Đông, con thấy tu vi của sư phụ tiến bộ đấy.”

“Biết , con nhiều quá, mau cút !”

Tần Lưu Tây nghiến răng, gọi Sát Nguyên T.ử , đen mặt dặn dò: “Chăm sóc sư phụ cho , lúc ông bế quan nhớ canh chừng cẩn thận, đừng để ông chạy mất. Còn nữa, nếu ngươi dám động tà tâm, thiêu c.h.ế.t ngươi đấy.”

Nàng động ý niệm, đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa, dí sát mặt Sát Nguyên Tử, dọa hét lên một tiếng thụp xuống đất ôm đầu.

Xích Nguyên lão đạo lắc đầu, dặn dò với theo: “Con nhớ mỗi ngày một việc thiện, tích lũy công đức đấy nhé.”

Tần Lưu Tây hừ nhẹ: “Con còn việc, đây. Lần đến thăm sư phụ.”

Nàng xoay hai bước, bỗng dừng đầu Xích Nguyên lão đạo. Im lặng hồi lâu, nàng mới với vẻ ngượng ngùng: “Thật con sai . Có sư phụ ở thì đó mới là nhà. Cho nên sư phụ đừng dại dột cứng đối cứng với , chuyện cứ đợi con đến giải quyết.”

Xích Nguyên lão đạo run lên, hốc mắt cay cay, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ : “Được.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...