Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 778: Quan chủ có chút kỳ lạ

Cập nhật lúc: 2025-11-24 01:13:44
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trăng sáng treo cao.

Xích Nguyên lão đạo chậm rãi bước chính điện, rút ba nén Trầm Hương từ hương án, châm lửa từ đèn dầu, hai tay kính cẩn dâng ngực, lầm rầm khấn vái cắm lư hương. Ông ngẩng đầu bức tượng Tổ sư gia uy nghiêm lẫm liệt mặt, dùng tay áo cẩn thận lau lớp tro tàn vương bệ tượng.

“Tổ sư gia, mười mấy năm , t.ử theo chỉ điểm trong mộng của ngài, mang theo con bé trở đạo quan đổ nát hoang tàn . Không ngờ thoắt cái hơn mười năm trôi qua, thời gian quả thật thoi đưa. Mười một năm, từ một đạo quan gió lùa bốn bề, mưa dột tứ tung, thiếu thốn trăm bề, nay Thanh Bình Quan kim đỉnh uy nghi. Còn ngài, cũng từ bức tượng đất lấm lem bùn đất đổ nát, nay đúc kim sáng chói. Thật dễ dàng chút nào.”

Xích Nguyên lão đạo lau tro bụi thở dài: “Năm đó Huyền môn suy thoái, thú thật trong lòng t.ử cũng chẳng chút tự tin nào, dám nghĩ thể vực dậy đạo quan . May mà đứa nhỏ thiên phú dị bẩm, học gì cũng nhanh, còn tinh thông. Nói lời thật lòng, ngài cũng thấy quy mô Thanh Bình Quan hiện giờ đấy, ngài kim , quan kim đỉnh, khách hành hương nườm nượp, tất cả đều nhờ con bé đó gánh vác. Con bé lười thì lười thật, nhưng thông minh cũng thật sự thông minh, ngoài miệng thì cứng cỏi nhưng trong lòng mềm yếu, những mong mỏi của chúng nó đều khắc ghi trong lòng. Thanh Bình Quan kế thừa xuất sắc như , chắc ngài cũng thấy an ủi phần nào ?”

“Tổ sư gia, Quan chủ đời kế tiếp của Thanh Bình Quan trưởng thành, t.ử cũng nên tiếp tục thành tâm nguyện dang dở năm xưa: Tru tà vệ đạo. Tên phản đồ Xích Chân T.ử vẫn còn sống, t.ử nhất định diệt trừ để giữ gìn chính đạo. Chỉ là t.ử còn cơ hội tiếp tục phụng dưỡng ngài nữa ? Nếu chẳng may thể, Tổ sư gia cũng đừng giận, vẫn còn kế cận. Đứa nhỏ sẽ dẫn dắt Thanh Bình Quan xa hơn, rộng mở hơn. Ngài che chở cho con bé nhiều hơn, cũng bao dung cho nó một chút. Rốt cuộc tính khí con bé thành như , chẳng đều do chúng chiều hư ?”

Nén hương cháy nhanh hơn bình thường một chút.

Tổ sư gia dường như bất mãn cụp mắt xuống ông: Ai chiều hư ai, trong lòng tự rõ.

Xích Nguyên lão đạo nhếch môi khổ, tháo bầu rượu bên hông xuống, rót đầy một chén, đặt mặt Tổ sư gia, tiếp tục lẩm bẩm: “Thực thì, chiều cũng chẳng . Con bé đến đây âu cũng là phận của Thanh Bình Quan chúng . Nếu nó, kim của ngài giờ chắc gì ? Tổ sư gia, Thanh Bình Quan cải t.ử hồi sinh, thậm chí còn đang đà hưng thịnh, t.ử còn gì tiếc nuối, dù c.h.ế.t cũng dám mặt mũi nào gặp sư phụ, sư tổ và các vị liệt tổ liệt tông. Điều duy nhất t.ử lo lắng là, nếu c.h.ế.t , con bé sẽ ?”

Thầy trò một hồi, mười mấy năm chung sống, ông quá hiểu tính tình Tần Lưu Tây. Tuy ngoài miệng lúc nào cũng đòi soán vị, nhưng thực tâm nàng mong ngóng ông ở vị trí mãi mãi, dù chỉ một cái linh vật vô dụng cũng .

Vì thế nàng mới cố chấp tìm cách kéo dài thọ mệnh cho ông, tiếc công sức tìm kiếm những thiên tài địa bảo hiếm nhất thế gian để luyện đan, mưu cầu cơ duyên Trúc Cơ cho ông. Nói trắng , chẳng là sợ ông c.h.ế.t ?

Điều nàng cầu, là sự tồn tại của ông. Điều duy nhất nàng , chỉ là sự bầu bạn của ông.

Haizz, giá mà nàng thực sự là lãnh tình lãnh tính, thì ông thể yên tâm .

“Quan chủ, ở đây ?” Thanh Viễn bưng đèn dầu , thấy Xích Nguyên lão đạo lầm bầm một , khỏi tò mò tiến gần, giọng the thé hỏi: “Người đang kính rượu Tổ sư gia ?”

Xích Nguyên lão đạo ho khan một tiếng: “Ngày mai sẽ rời quan bế quan, khi dâng nén hương, kính chén rượu với Tổ sư gia.”

Thanh Viễn đặt đèn dầu xuống, cau mày: “Người chỉ bế quan thôi mà, luôn về , cần gì ...”

“Thanh Viễn .” Xích Nguyên lão đạo vỗ vai , ngắt lời: “Đợi , việc lớn nhỏ trong Thanh Bình Quan đều dựa con quản lý. Thiếu quan chủ nhà thích quản sự, con bé thể kiếm chút tiền dầu đèn, đổi diện mạo cho Thanh Bình Quan là giới hạn . Những việc vặt vãnh, con tự lo liệu lấy, đừng mang phiền nó, kẻo nó nổi hứng buông gánh giữa đường thì phiền toái lắm. ‘Ai ở vị trí nào thì lo việc ’, đạo lý cũng áp dụng cho đạo quan chúng , nó để mấy việc vặt .”

Trong lòng Thanh Viễn dấy lên nỗi bất an: “Quan chủ...”

Quan chủ hôm nay kỳ lạ quá.

“Khi ở đạo quan, phía con bé giải quyết các loại rắc rối cho thiện nhân, phía con trông coi đạo quan, xử lý việc vặt vãnh, yên tâm. Thanh Bình Quan luôn lấy tôn chỉ ‘Dĩ thiện hoằng đạo’ (Lấy việc thiện để hoằng dương đạo pháp), việc thiện là việc tất yếu của Thanh Bình Quan chúng , việc bố thí hàng năm tuyệt đối cắt đứt. Ngoài , khi vắng mặt, nếu con bé lười biếng chịu nhận việc, con cũng nên khuyên nhủ một chút. Hành thiện tích đức là chuyện , đừng để nó dừng quá lâu. Tiền dầu đèn cứ tiếp tục thu, công đức tích càng nhiều thì càng lợi cho nó.”

“Quan chủ, đừng như , t.ử mà hoảng quá.” Thanh Viễn mếu máo, mặt nhăn như quả khổ qua, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Một câu xui xẻo cứ lởn vởn trong đầu : Thái độ của Quan chủ, cứ như thể một trở , đang trăng trối di ngôn .

Xích Nguyên lão đạo : “Hoảng cái gì, chỉ là nhắc nhở con thôi, kẻo , như rắn mất đầu, chẳng ai chịu gì. Đặc biệt là Thiếu quan chủ, con nhớ kỹ lời , bất kể xảy chuyện gì, cứ lựa lời mà khuyên nhủ, vuốt ve chiều chuộng nó là .”

Nói xong, ông bước khỏi chính điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-778-quan-chu-co-chut-ky-la.html.]

Thư Sách

Thanh Viễn ngẩn ngơ bóng dáng gầy gò của ông khuất dần ngạch cửa, hòa tan bóng đêm. Từ bao giờ, Quan chủ già nua đến thế?

Thanh Viễn cảm thấy mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ, là nước mắt.

Hắn đầu tượng Tổ sư gia, lẩm bẩm hỏi: “Tổ sư gia, Quan chủ đang phát điên cái gì ?”

Đang yên đang lành, dặn dò những lời đó gì?

Hắn cầm đèn dầu rời , để ngôi chính điện rộng lớn chìm trong bóng tối, phảng phất như tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

Hồi lâu , tấm khăn nhung đỏ phủ án bàn khẽ động, một bóng chui , dụi dụi mắt, nghiêng đầu cửa chính điện, vẻ mặt ngẩn ngơ đang suy nghĩ điều gì.

Xích Nguyên lão đạo trở về mật thất núi, dâng hương cho bài vị các đời Quan chủ, cầm lấy mệnh bài của chính . Nhìn vết nứt mờ nhạt đó, trong mắt ông ánh lên tia tàn nhẫn.

Ông xếp bằng giữa trận đồ Thái Cực Bát Quái, hai tay kết ấn, miệng lầm rầm niệm chú. Một luồng linh khí xoay chuyển quanh ông như cơn lốc nhỏ, tụ ở đầu ngón tay. Ông dẫn luồng linh khí đó mệnh bài, từng chút từng chút chữa lành vết nứt cho đến khi còn dấu vết gì.

Phụt.

Ông phun một ngụm m.á.u đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt, cả rũ rượi hẳn .

mệnh bài hảo như lúc đầu, ông vẫn nhoẻn miệng . Giấu lúc nào lúc , chỉ cần mệnh bài vỡ, con bé sẽ nghi ngờ gì.

Hắc, sư phụ, giữ một chiêu mới .

Xích Nguyên lão đạo đặt mệnh bài về chỗ cũ, từ một góc khuất lấy tấm mệnh bài thuộc về Xích Chân Tử, ánh mắt sâu thẳm.

Hơn ba mươi năm , trốn thoát một . Lần , tuyệt đối thể để chạy thoát thứ hai.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...