Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 777: Thiếu quan chủ có tiến bộ nha
Cập nhật lúc: 2025-11-23 23:55:29
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khi vợ chồng Đào Văn Thành đang thì thầm to nhỏ ở bên , Tần Lưu Tây châm cứu rút hàn khí cho Du Mạc, trả lời những câu hỏi của ông.
“Lúc ở nhà gỗ, đứa bé sinh thu hút ít tà ma, do mệnh cách của nó ?”
Tần Lưu Tây vê ngân châm, hỏi : “Ngài đường đường là quan lớn triều đình, cũng tin chuyện quỷ thần thế ?”
“Tận mắt thấy thì tin cũng khó.” Du lão khẽ: “Người sách cứ ‘T.ử bất ngữ quái lực loạn thần’, đó là do kiến thức hạn hẹp thôi. Ta sống đến tuổi , còn cái gì từng thấy qua?”
“Cũng chắc ạ. Có những nho giả sống đến tuổi ngài mà câu cửa miệng vẫn là ‘ bàn chuyện quái lực loạn thần’ đấy thôi.”
Du lão: “...”
Được , cãi lý với ngươi thì ngươi thắng!
“Vậy ngươi xem đúng ?”
“ ạ.” là đúng, nhưng Tần Lưu Tây rõ là do mệnh quý do thể chất đặc biệt.
Du lão thấy nàng sâu thêm cũng gặng hỏi nữa. Chuyện mệnh cách vốn nên tùy tiện tiết lộ, điều gián tiếp chứng minh Tần Lưu Tây giữ mồm giữ miệng.
Cảm giác kim châm nóng hổi như lửa nướng, dễ chịu đến mức ông kìm tiếng thở dài khoan khoái.
“Y thuật của ngươi quả thực lợi hại. Chỉ riêng thủ pháp châm cứu thôi cũng vượt xa ít danh y .” Du lão khen ngợi từ tận đáy lòng. Ở tuổi mà hành châm vững vàng, nhanh nhẹn hiệu quả như , đủ thấy nàng thiên phú dị bẩm.
Tần Lưu Tây đáp: “Ngài khen lên tận mây xanh thì tiền khám bệnh vẫn trả đấy nhé.”
Du lão dở dở : “Yên tâm, thiếu phần ngươi . chỉ cần tiền khám bệnh thôi ? Lão phu nợ ngươi một ân tình lớn, ngươi mưu cầu chút gì khác ?”
“Nếu ngài thiếu tiền thì là dát vàng cho tượng thần Tổ sư gia Thanh Bình Quan chúng ?”
Du lão giật giật khóe miệng. Đứa trẻ thực tế quá.
Mộc Niên cũng lắc đầu ngán ngẩm. Ân tình của chủ nhân nhà quý giá bao nhiêu, mà nàng xin dát vàng tượng thần, mà thấy tầm thường quá đỗi.
Tần Lưu Tây nghĩ khác: Tục một chút mới , phàm tục mới tự do tự tại!
Lúc lưu kim, nàng kê một đơn t.h.u.ố.c điều hòa âm dương, dặn dò: “Mảnh ám khí trong vai ngài lấy , nếu đau quá thì thể dùng Độc Hoạt Đan của Trường Sinh Điện. Loại t.h.u.ố.c giúp hành khí hoạt huyết giảm đau, uống sẽ dễ chịu hơn chút.”
Mộc Niên nhận lấy đơn t.h.u.ố.c ghi nhớ kỹ càng.
Viết xong đơn thuốc, Tần Lưu Tây cũng rút kim châm , hỏi: “Ngài cảm thấy thế nào? Ngày mai khi , châm cứu cho ngài thêm một nữa là .”
Du lão Mộc Niên đỡ dậy, chỉnh xiêm y, : “Thoải mái từng , nhẹ nhõm hơn hẳn.”
“Cơ thể nặng nề là do hàn thấp tích tụ trong . Pháp châm cứu ‘Thiêu Sơn Hỏa’ của thể giúp trừ hàn khử thấp nên ngài mới thấy nhẹ nhõm.” Tần Lưu Tây thu hồi ngân châm: “Khoảng nửa canh giờ nữa ngài hẵng tắm rửa. Ta phiền ngài nghỉ ngơi nữa.”
Du lão mỉm gật đầu. Đợi Tần Lưu Tây khuất, ông sang bảo Mộc Tân: “Xem thị trấn tiền trang nào , nếu thì đổi ít vàng thỏi.”
“Lão gia, thật sự dùng những thứ hoàng bạch (vàng bạc) tầm thường thù lao ?” Hình như thô tục quá.
“Không . Ngươi thấy con Kim Thiềm trong xe ngựa của họ ? Đó là vàng thật đấy. Chắc là nàng thực sự thích vàng bạc.” Tục thì ? Quan trọng là quà tặng đ.á.n.h trúng tâm lý nhận, đó mới là quà .
Tần Lưu Tây “bản tính” của Du lão thấu. Trở về phòng, nàng lấy bức tượng Tà Phật đặt lên bàn, chăm chú quan sát khuôn mặt bức tượng.
Là ngươi , Hủy La?
Nàng khẽ nhắm mắt. Muốn thành thần thì tín ngưỡng gia trì. Không ai tin thì thần tướng cũng tồn tại.
Dùng cách để lôi kéo bá tánh thờ phụng cũng là một chiêu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-777-thieu-quan-chu-co-tien-bo-nha.html.]
Tần Lưu Tây chán ghét chằm chằm bức tượng Phật, dán mạnh một lá bùa lên đầu tượng.
Phiền phức thật.
Sáng sớm hôm , Tần Lưu Tây bắt mạch cho Vân Nương, nhận tiền thù lao, châm cứu thêm một cho Du lão. Nhận lấy một tráp vàng thỏi sáng chói từ tay ông, nàng mặt mày hớn hở cáo từ .
Còn về hai nhóm , chắc chắn sẽ còn gặp .
Xe ngựa một mạch chạy thẳng về Thanh Bình Quan. Khi con Kim Thiềm vàng ròng to lớn khiêng điện mới, tất cả đạo nhân trong quan lẫn khách hành hương đều xôn xao. Ba chân Kim Thiềm bằng vàng ròng thật đấy! Tuy rỗng ruột nhưng cũng là vàng thật mà!
Thanh Viễn vui sướng mặt, chạy đến tượng Tổ sư gia dâng một nén tâm hương, tủm tỉm : “Thiếu quan chủ nhà tiến bộ nha!”
Ba chân Kim Thiềm ngụ ý lành, chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều khách hành hương đến Thanh Bình Quan.
Tổ sư gia: Tuy bằng chứng, nhưng dám cá là tên t.ử đang đá đểu .
Tam Nguyên con Kim Thiềm mà lo lắng yên. Vàng thật đấy! Cung điện cắt cử canh gác ? Nhỡ trộm nó lẻn khuân mất thì ?
Khuân là chuyện thể nào. Tần Lưu Tây trực tiếp bày một tiểu trận pháp lên bàn thờ đặt Kim Thiềm. Chỉ chứ sờ , kiểu thèm nhỏ dãi mà bất lực .
Tam Nguyên: Nàng đúng là thâm thật!
“Cẩu vương” Tần Lưu Tây đạo thất của Xích Nguyên lão đạo.
“Con chuẩn Tích Cốc Đan xong , ngày mai sẽ đưa sư phụ qua chỗ tiểu long mạch.” Tần Lưu Tây gặp mặt phang ngay một câu.
Thư Sách
Xích Nguyên lão đạo đến hai chữ “bế quan” là đau đầu, thoái thác: “Thật vi sư từng tuổi , bế quan cũng thế thôi, miễn ?”
Mặt Tần Lưu Tây trầm xuống: “Chính vì từng tuổi nên càng cần Trúc Cơ.”
Xích Nguyên lão đạo thở dài: “Đồ nhi , sống c.h.ế.t . Vi sư mong con nhớ kỹ, tuổi thọ con đều định . Nếu vi sư thật sự đến ngày đó, con học cách buông bỏ. Con ai cũng c.h.ế.t...”
“Đừng nhảm nữa.” Tần Lưu Tây dậy, ngạo nghễ : “Sống c.h.ế.t là thật, nhưng vận mệnh của do chủ. Sư phụ đừng mấy lời ủ rũ đó nữa, cứ việc bế quan chờ cơ duyên đến là . Trước sư phụ còn chạm đến ngưỡng cửa Trúc Cơ , bây giờ thể?”
Xích Nguyên lão đạo: “Chỉ trách vi sư tuổi cao sức yếu .”
“Vậy thì cải lão đồng . Trúc Cơ thành công, sư phụ còn tìm cho con một sư nương, sinh thêm một tiểu sư chứ.”
Mặt già Xích Nguyên lão đạo nóng bừng, chỉ tay nàng quát: “Nghịch đồ to gan! Ai cho phép con trêu chọc vi sư?”
“Trừ ông trời thì còn ai đây nữa?”
Xích Nguyên lão đạo tức đến run râu: “Cút cút cút! Vi sư thấy con nữa.”
Tần Lưu Tây toét miệng : “Vậy mai con đến đón sư phụ nhé.”
Xích Nguyên lão đạo định , nhưng nghĩ , đến cái chỗ tiểu long mạch khỉ ho cò gáy đó thì ai quản ông? Bế quan , bế bao lâu chẳng do ông quyết định ?
Đến đó thì trời cao biển rộng mặc sức vẫy vùng, gì thì , sướng .
Nghĩ đến đây, Xích Nguyên lão đạo suýt bật thành tiếng, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, xua tay ghét bỏ: “Đi , đừng ở đây gai mắt . Bế quan thì bế quan, dù vi sư cũng chẳng thấy cái bản mặt nghịch đồ như con.”
Thái độ lão già đổi nhanh thế?
Tần Lưu Tây nghi ngờ quan sát ông một lượt. Đang ủ mưu tính kế gì đây?
“Sư phụ chịu thật ? Nói nhé, qua đó thành thật tu hành đấy. Nếu sư phụ nhân lúc con mặt mà giở trò hoặc bỏ trốn, thì đừng trách con san phẳng cái đạo quan đấy.”
Xích Nguyên lão đạo: Nghe xem, đây là tiếng ? Có thái độ của đồ với sư phụ ? Đến con ch.ó giữ nhà cũng cảnh giác như nó.
Tần Tiểu Ngũ: Người công cụ như tác giả bỏ quên ? Đoạn thêm đất diễn cho chứ!