Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 776: Bát tự không thể dễ dàng nói cho người ngoài
Cập nhật lúc: 2025-11-23 23:55:28
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị chuyện tượng Tà Phật cho rối bời, lòng Vân Nương loạn như tơ vò, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tần Lưu Tây khua tay mặt nàng, : “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Có lẽ mẫu ngươi cũng chỉ là vô tâm, đồn ngôi chùa đó linh nghiệm nên mới ý cầu bình an cho ngươi, ai ngờ thành chuyện . Hiện giờ đứa trẻ bình an chào đời, tâm trí ngươi nên dồn hết con và bản .”
Nàng nghĩ nghĩ an ủi thêm: “Hơn nữa, ngươi theo phu quân nhậm chức, đồng nghĩa với việc trong mấy năm tới, ngươi sẽ là quan phu nhân tự chủ, đầu ai chèn ép, ngày tháng mới chỉ bắt đầu thôi, nên an tâm mà hưởng thụ. Tâm rộng thì , việc mới thoáng đạt, thông suốt .”
Vân Nương thấy nàng tuổi còn nhỏ mà thấu đáo, an ủi khác như thì khỏi hổ thẹn, : “Ta hiểu . May mà gia đình ba chúng gặp quý nhân, nếu cũng khó thoát kiếp nạn . Ta tin rằng cơn mưa trời sáng, chúng sẽ hậu phúc.”
Tần Lưu Tây chớp mắt tinh nghịch: “Thanh Bình Quan chúng cũng tượng Tổ sư gia đấy. Sau rảnh rỗi, ngươi thể đến dâng hương, thỉnh một bức tượng về thờ, đảm bảo gia trạch bình an.”
Vân Nương: “!”
Mọi nàng với ánh mắt kỳ quái. Nàng đây là đang tranh giành tín đồ với ngôi miếu vô danh nào đó ?
Đằng Chiêu: Tổ sư gia chắc hẳn sẽ cảm thấy an ủi lắm đây!
Tổ sư gia toe toét như hoa nở.
“Nhất định sẽ đến thỉnh.” Vân Nương mỉm nhận lời.
Tần Lưu Tây kiểm tra mạch tượng cho nàng : “Hôm nay sắc trời còn sớm, trời thu mau tối, phía năm mươi dặm một thị trấn. Chúng xuất phát ngay bây giờ, khi trời tối thể trấn nghỉ ngơi, cũng tiện bốc t.h.u.ố.c thang.”
“Được.”
Tần Lưu Tây sang Du lão, ông : “Cô nương quên , cô nương còn châm cứu rút hàn khí cho lão phu, thể bỏ lão phu giữa đường nhé.”
Thư Sách
Được , thì cùng .
Mọi tuy vẫn còn tò mò về những chuyện kỳ lạ xảy lúc sinh nở, nhưng cũng đây nơi thích hợp để bàn tán. Dù cũng sản phụ sinh xong, trẻ sơ sinh thiếu tháng và già, thời tiết mưa càng lạnh lẽo, ai chịu nổi nếu cứ nán đây. Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cả đoàn liền hướng về phía thị trấn.
Đi năm mươi dặm, họ đến thị trấn Hòe Thụ khi trời tối hẳn, tìm một khách điếm nghỉ . Tần Lưu Tây kê đơn t.h.u.ố.c điều dưỡng và kích sữa cho Vân Nương, kê thêm một phương t.h.u.ố.c tắm kiện thể cho tiểu Cảnh Dao.
“Con bé cũng là thất tinh t.ử (sinh non bảy tháng), thiếu tháng nên yếu ớt. Ngày thường ngâm t.h.u.ố.c tắm sẽ giúp gân cốt cứng cáp hơn. Thuốc uống thì cần, ngươi thể tự nuôi con bằng sữa , đó là nhất cho bé.”
Vân Nương : “Ta vốn cũng định tự cho con bú.”
Tần Lưu Tây gật đầu, dặn dò thêm: “Đặt cho con bé cái tên gọi ở nhà (nhũ danh) . Tên thật của con gái nếu cần thiết thì đừng tiết lộ cho ngoài . Người bên cạnh ngươi cũng nên nhắc nhở một chút.”
Vân Nương tuy mệt mỏi nhưng lời đầy ẩn ý, liền hiệu cho bà v.ú đưa những khác ngoài, hỏi: “Đại sư, tên của con gái gì cần kiêng kỵ ?”
“Tên thì , nhưng bát tự thì tuyệt đối tùy tiện cho khác .” Tần Lưu Tây hạ giọng: “Đứa trẻ chọn đúng giờ lành để chào đời, mệnh cách vô cùng quý giá, nó...”
Nàng ghé sát tai Vân Nương thì thầm về bát tự và điểm quý giá của nó. Vân Nương trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Ngài thật ?”
“Ta lừa ngươi gì? Sở dĩ cho ngươi là vì mệnh cách quý giá đôi khi cũng mang phiền toái. Có những kẻ vì ham mệnh cách quý giá mà bất chấp thủ đoạn, ví dụ như đổi mệnh. Ngươi cũng con gái chịu khổ ? Cho nên đừng dễ dàng tiết lộ bát tự của nó cho ai.”
Vân Nương trấn tĩnh , trầm tư một lát : “Đại sư, là ngài đặt cho con bé một pháp danh . Chúng ngày thường gọi nó bằng pháp danh, như ?”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Con bé trong Đạo gia, đặt pháp danh gì?”
“Con duyên với đại sư, nếu t.ử tục gia của quý quan thì đó là phúc lớn của nó.” Vân Nương âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Tần Lưu Tây ha hả: “Ngươi cũng nỡ lòng nào.”
“Con cần tín ngưỡng. Mẫu tin Phật nên mới cầu tượng Phật. Con thể tin Đạo, nữ t.ử tin Đạo cũng gì là thể.” Vân Nương nàng với ánh mắt kiên định: “Đợi con tròn trăm ngày, sẽ đích đưa con đến quý quan dâng hương dập đầu bái Tổ sư gia.”
Tần Lưu Tây đứa bé trong tã lót, ngẫm nghĩ một chút : “‘Tích chi đắc nhất giả, thiên đắc nhất dĩ thanh, địa đắc nhất dĩ ninh’ (Xưa nay những cái đắc Đạo, Trời Đạo nên trong, Đất Đạo nên yên). Vậy ban cho con bé pháp danh Dĩ Ninh, mong con một đời bình an thuận lợi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-776-bat-tu-khong-the-de-dang-noi-cho-nguoi-ngoai.html.]
Vân Nương lẩm bẩm cái tên, lòng tràn đầy vui mừng.
Trời tối hẳn, bên ngoài tiếng gió rít gào như tiếng nức nở, dường như thứ gì đó đang đến gần.
Nụ môi Tần Lưu Tây tắt ngấm. Nàng bước đến bên cửa sổ, chằm chằm một đen kịt, quát khẽ: “Cút!”
Vân Nương giật kinh hãi, ôm chặt con lòng.
Tần Lưu Tây , lục tìm trong lấy một miếng ngọc bội. Nàng dùng ý niệm của Nghiệp Hỏa gia trì đó, khiến miếng ngọc bội vốn lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp như ngọc noãn.
Nàng xỏ một sợi dây đỏ miếng ngọc, đặt trong tã lót đứa bé: “Mệnh cách quý giá, yêu mến thì cũng ma quỷ dòm ngó. Miếng ngọc bội rời , sẽ bảo vệ con bé tà ma bất xâm.”
Vân Nương mừng sợ: “Vậy là lúc sinh con, những thứ dơ bẩn đó nhập con ?”
“Ừ.”
Vân Nương luống cuống tay chân.
Thấy nàng lo lắng, Tần Lưu Tây an ủi: “Đừng lo, chỉ cần ngọc bội rời là . Đợi con bé lớn thêm chút nữa, tự bản nó sẽ gánh vác mệnh cách , lúc đó lũ cô hồn dã quỷ cướp cũng khó.”
Dặn dò thêm vài câu, Tần Lưu Tây mới rời khỏi phòng, day day huyệt thái dương đau nhức.
Sang phòng Du lão, thấy ông đang uống trò chuyện với Đào Văn Thành, vẻ đang chỉ điểm điều gì đó.
Đào Văn Thành thấy nàng đến, vội dậy chắp tay hành lễ. Hôm nay gặp quý nhân chỉ mỗi Tần Lưu Tây. Gặp Du Mạc cũng là may mắn lớn của . Được ông chỉ điểm, con đường quan sắp tới của như vén mây thấy trăng sáng.
Quan trọng nhất là, cuộc gặp gỡ , Du đại nhân để mắt tới. Sau quan thành tích, chắc chắn sẽ kẻ khác cướp công chèn ép.
“Làm quan lấy tu vì dân gốc. Ngươi hãy nhớ kỹ lời . Về với phu nhân của ngươi .” Du lão xua tay.
Đào Văn Thành cúi rạp vái dài: “Hạ quan xin ghi nhớ lời dạy.”
Hắn bước chân lâng lâng trở về phòng Vân Nương. Thấy nàng vẫn ngủ, vội : “Nàng mới sinh xong cần nghỉ ngơi nhiều, còn ngủ? Con cứ để v.ú nuôi trông là .”
Vân Nương mỉm : “Tinh thần vẫn lắm, thấy mệt chút nào. Lát sâm đại sư cho ngậm thực sự hiệu nghiệm. Chàng xuống đây, chuyện .”
Đào Văn Thành xuống mép giường.
Vân Nương thì thầm kể những lời Tần Lưu Tây . Đào Văn Thành kinh ngạc đến mức bật dậy, đứa con gái bé bỏng trong tã lót, lớn: “Đại sư đúng, con gái mệnh cực , đúng là phúc tinh của chúng .”
Ở nơi đồng m.ô.n.g quạnh thế mà gặp Du Mạc lừng lẫy thiên hạ, phúc tinh thì là gì?
“Chàng đừng vui mừng mặt quá, cũng đừng rêu rao khắp nơi, kẻo chuốc lấy tai họa. Người theo chúng cũng dặn dò cho kỹ.” Vân Nương lườm chồng một cái, nghiêm giọng : “Tương lai thế nào thì để tương lai tính, quan trọng nhất vẫn là con gái bình an khôn lớn, những cái khác đều là phù du.”
“...”