Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 775: Tề Châu có tượng Tà Phật

Cập nhật lúc: 2025-11-23 23:10:19
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây cô bé sơ sinh gầy yếu đang hé mắt về phía , nhịn đưa tay vuốt ve. Trước lời thỉnh cầu của cha, một cái tên bất chợt bật khỏi miệng nàng.

“Cảnh Dao. Cứ gọi là Cảnh Dao , mang ý nghĩa kiên cường như ngọc d.a.o (dao thạch).” Nàng mỉm , nhẹ nhàng vỗ lên trán đứa trẻ: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Tiểu cô nương toét miệng .

Du lão trầm ngâm suy nghĩ. Nhìn cảnh sắc cơn mưa bên ngoài, nhớ đến lời hạ nhân lúc nãy về cầu vồng rực rỡ, kết hợp với cái tên Tần Lưu Tây ban tặng, trong đầu ông chợt lóe lên một tia linh cảm.

“Cảnh tinh phượng hoàng, d.a.o đài quỳnh thụ” (Sao Cảnh, chim phượng hoàng, đài ngọc, cây quỳnh – ý chỉ điềm lành và sự cao quý).

Ông kinh ngạc đứa bé một cái.

Thư Sách

Lúc , Vân Nương dọn dẹp sạch sẽ. Dù còn yếu nhưng nàng vẫn bảo v.ú già dìu đến tạ ơn Tần Lưu Tây.

“Không cần đa lễ thế . Sinh con bình an trong cảnh thế , bản ngươi cũng cố gắng .” Tần Lưu Tây bảo nàng xuống nghỉ ngơi: “Ngươi sinh xong, thể còn yếu lắm, đừng cử động mạnh, kẻo băng huyết thì phiền phức to.”

Vân Nương sắc mặt trắng bệch nhưng tinh thần khá : “Lát sâm ngài cho ngậm lúc nãy thật, thấy tỉnh táo hẳn , sức lực cũng hồi phục chút ít.”

Tần Lưu Tây thầm nghĩ, rễ phụ của nhân sâm thành tinh thì thể ?

“Đừng chủ quan, tịnh dưỡng sinh mới là quan trọng nhất.” Nàng một tay đỡ Vân Nương giường, bắt mạch cho nàng : “Cơ thể ngươi vốn dĩ khá , nếu thì với cái t.h.a.i mà lặn lội đường xa như sớm chịu nổi .”

. Vốn định sinh xong mới Bắc Hà, nhưng thấy t.h.a.i tượng định nên cùng phu quân luôn. Ai ngờ sắp đến nơi thì con bé nôn nóng sớm thế . May mà gặp đại sư, nếu con e là...” Vân Nương vẫn còn sợ hãi.

Ánh mắt Tần Lưu Tây lạnh : “Lẽ thể sinh đủ tháng, nhưng do ngươi âm khí ảnh hưởng khiến t.h.a.i nhi bất an xao động, cộng thêm thời tiết đổi đột ngột kích thích nên mới sinh non.”

Vân Nương sững sờ. Đào Văn Thành bước tới thấy cũng ngớ : “Âm khí gì cơ?”

“Ngươi mang theo vật gì lạ trong ?”

“Đâu , mang gì cả.” Vân Nương ngơ ngác giơ hai tay lên, trống trơn, đến cái vòng ngọc cũng : “Ta sợ ảnh hưởng đến con nên ngay cả túi thơm cũng đeo, trang sức rườm rà càng .”

Tần Lưu Tây búi tóc khắp nàng, quả thực thấy gì. Nàng hỏi tiếp: “Không nhất thiết đeo . Trong một hai tháng gần đây, ngươi đem theo vật gì bên ? Hoặc để gần cũng .”

Vân Nương vẫn lắc đầu. v.ú già bên cạnh chợt nhớ điều gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng lục lọi trong tay nải hành lý, lấy một bức tượng Phật Sa Di, hai tay dâng lên : “Đại sư, ngài xem cái ?”

Tần Lưu Tây qua. Đó là một bức tượng Phật Sa Di (chú tiểu) đài sen, tay cầm một đóa hoa. đó là hoa sen cành liễu thường thấy ở Quan Âm Bồ Tát, mà là hoa Bỉ Ngạn – loài hoa của chốn hoàng tuyền, tục gọi là hoa của sự c.h.ế.t chóc.

Vị Sa Di dung mạo tinh xảo, mắt khép hờ, ánh vẻ nhu hòa, nhưng , đó là nhu hòa.

Mà là bễ nghễ, khinh thường vạn vật.

Trong mắt Tần Lưu Tây, bức tượng Phật hề toát lên vẻ từ bi mà mang đầy tà khí.

Nàng cầm lấy bức tượng. Chỉ trong tích tắc, âm khí từ tượng truyền sang tay nàng, định xâm nhập cơ thể. Tần Lưu Tây khẽ động ý niệm, sức mạnh của Nghiệp Hỏa lập tức đẩy lùi luồng âm khí đó.

“Là nó. Thứ từ ?”

Sắc mặt Vân Nương biến đổi: “Không... thể nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-775-te-chau-co-tuong-ta-phat.html.]

Vú già : “Đây là phu nhân cầu từ chùa về, là thờ phụng sẽ bảo hộ bình an.”

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Theo thấy, thứ tràn ngập tà khí và âm khí. Thờ cúng lâu ngày chỉ khiến lòng sinh lệ khí (sự hung dữ) và bực bội, lấy bình an?”

“Là do bông hoa ?” Du lão bước tới, đóa hoa tay tượng Phật, thấy giống loài hoa Bỉ Ngạn mọc đầy đường xuống hoàng tuyền miêu tả trong sách dã sử.

“Cũng hẳn.” Tần Lưu Tây giải thích: “Hoa dâng Phật hoa lan, hoa sen, cũng cả hoa Bỉ Ngạn, nhưng đó là hoa dâng cúng, chứ tượng Phật cầm hoa Bỉ Ngạn tay như thế thì thấy bao giờ. Ta nó âm tà là do đất nặn tượng .”

“Đất gì đặc biệt ?”

Tần Lưu Tây đưa tượng lên mũi ngửi, vẻ mặt ghét bỏ: “Đất dính máu. Đất vốn thuộc tính thuần âm, dính m.á.u càng thêm âm và mang theo oán khí. Nếu đất đào từ mộ địa lên thì âm khí càng nặng. Còn điểm tà dị ở chính bức tượng Sa Di . Tượng Phật thường mang cảm giác bình yên, thấy Phật tâm tĩnh như nước. bức tượng , chỉ thấy tà khí toát .”

Nàng giơ cao bức tượng cho rõ hơn. Không do lời của nàng ám thị , mà khi kỹ , ai nấy đều nổi da gà, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Sắc mặt Vân Nương trắng bệch như tờ giấy, đôi môi còn chút huyết sắc run rẩy: “Không... thể nào.”

Đào Văn Thành đau lòng : “Có thể nào nhầm lẫn ? Đại sư , đây là do nhạc mẫu cầu xin về. Nhạc mẫu cực kỳ thương yêu nương tử.”

Tần Lưu Tây : “Ta khẳng định là cố ý vô tình, chuyện các ngươi tự điều tra. Ta chỉ tò mò bức tượng xuất xứ từ ngôi chùa nào thôi.”

“Là mẫu đến Như Phật Tự cầu xin. Chùa nào thì bà rõ, chỉ bảo là linh nghiệm, bảo để bên cầu bình an.” Vân Nương hoang mang tột độ. Mẫu ruột nàng, là kế mẫu, nhưng từ nhỏ tình cảm hai con , thiết như ruột thịt. Là bà cố ý hại nàng? Tại ?

“Chùa đó ở ?”

“Ở Tề Châu.”

Lại là Tề Châu. Chuyện bắt đầu thú vị đây.

Tần Lưu Tây dán một lá bùa phong ấn bức tượng , : “Thứ ngươi đừng thờ nữa, thờ phụng chỉ tổ hại . Mấy ngày nữa sẽ Tề Châu một chuyến. Các ngươi ở Tề Châu ngôi miếu nào tên là Linh Hư Cung ?”

“Linh Hư Cung? Chưa từng qua.” Vợ chồng Đào Văn Thành lắc đầu.

Chẳng lẽ là miếu mới xây? Không thể nào, hình ảnh nàng thấy là một ngôi miếu khá cổ kính mà.

Tần Lưu Tây bận tâm chuyện đó nữa, giơ bức tượng lên hỏi Vân Nương: “Ta mang cái ?”

Vân Nương vật âm tà, còn dám giữ bên , chỉ mong Tần Lưu Tây xử lý giùm cho nhanh: “Đại sư cứ tùy ý xử lý. Chỉ là ngài sợ ? Chẳng ngài bảo nó âm tà ư?”

“Ta là tu đạo, sợ gì nó?” Tần Lưu Tây : “Ta chỉ định mang nó hỏi xem cầu ở chùa nào thôi. Nếu tiện thì các ngươi cho một bức thư tay, đến lúc đó sẽ hỏi thăm mẫu ngươi một chút.”

“Hay là đại sư đợi một chút, cho phi ngựa về hỏi ngay bây giờ?” Đào Văn Thành đề nghị.

“Không cần , còn nhanh hơn ngươi. Ngươi cứ đưa địa chỉ và thư tay là .” Tần Lưu Tây mỉm .

Vợ chồng Đào Văn Thành theo.

Vân Nương vẫn còn buồn bã, hỏi: “Đại sư, thật sự là do thờ phụng thứ nên mới nhiễm âm khí dẫn đến sinh non ? Nếu thờ lâu hơn nữa thì sẽ thế nào?”

Tần Lưu Tây thẳng mắt nàng: “Ngươi cũng thờ một thời gian , tâm tính đổi thế nào, tự ngẫm sẽ hiểu.”

Vân Nương nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

Loading...