Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 774: Mệnh cách kỳ quý, chúng quỷ thèm muốn
Cập nhật lúc: 2025-11-23 23:10:18
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng quát lạnh lùng của Tần Lưu Tây khiến trong phòng đều sững . Nàng đang mắng ai ?
Đằng Chiêu rút kiếm đồng tiền , mím môi chằm chằm một khối âm khí đen sì đang lởn vởn. Tuy Thiên Nhãn như sư phụ nhưng thể cảm nhận luồng âm khí bất thường .
Có thứ dơ bẩn đến.
Mộc Tân lập tức nhảy về phía Du lão, dù tin ma quỷ nhưng điệu bộ thầy trò Tần Lưu Tây, cũng thấy lạnh sống lưng.
Vong Xuyên vốn đang nép sát Du lão, từ khi luồng âm khí lọt nhà gỗ, cô bé cau mày khó chịu. Giờ thấy , cô bé liền dậy chắn mặt Du lão, dõng dạc : “Ông đừng sợ, cháu bảo vệ ông!”
Cô bé tháo chiếc vòng tay xuống, mắt chằm chằm về hướng âm khí.
Du lão: “...”
Tuy chút buồn nhưng ông thấy cảm động.
Phía bên Đào Văn Thành, đưa mắt hoang mang, rốt cuộc là chuyện gì ?
Tần Lưu Tây dậy, thẳng con dã quỷ đang giương nanh múa vuốt giữa trung, quát lớn: “Cút ngay!”
Con quỷ đỏ ngầu đôi mắt, thè lưỡi l.i.ế.m khóe miệng đỏ lòm, ánh mắt thèm thuồng về phía tấm màn che giường sinh. Nghe tiếng quát, nó gầm lên một tiếng thị uy.
Nó nhập đứa trẻ sơ sinh .
Tiếng quỷ gầm khiến hàn khí trong phòng càng thêm đậm đặc, ai nấy đều nổi da gà. Hai nha đang giữ màn hét lên sợ hãi ngã lăn đất, mặt cắt còn giọt máu.
Quỷ! Có quỷ!
Màn che đổ xuống, cảnh tượng sinh nở bên trong phơi bày mắt . Đám đàn ông vội vàng mặt chỗ khác.
Vân Nương sắc mặt trắng bệch, sức lực cạn kiệt. Âm khí len lỏi cơ thể khiến nàng run lên bần bật vì lạnh.
“Nhị thiếu nãi nãi, cố lên chút nữa, thấy đầu , sắp !” Vú già run rẩy động viên, bà chuyện gì đang xảy , chỉ cảm thấy trong phòng lạnh toát.
Con dã quỷ kìm nữa, lao thẳng tới.
“Muốn c.h.ế.t !” Tần Lưu Tây tháo chuỗi hạt Thiên Châu cổ, vung mạnh một cái.
Kétttt.
Con dã quỷ hét lên thê lương tan biến hư .
Mọi bủn rủn chân tay: “...”
“Vân Nương...” Đào Văn Thành kinh hãi gọi.
Tần Lưu Tây đầu , thấy Vân Nương ngất lịm vì kiệt sức, lập tức rút ngân châm châm huyệt nhân trung. Thấy nàng tỉnh , Tần Lưu Tây nghiêm giọng : “Không ngất! Ngươi mà ngất là con ngươi sẽ c.h.ế.t ngạt ngay cửa đấy!”
Vân Nương rùng , cố gắng mở mắt.
Lại một trận gió âm u thổi .
Tần Lưu Tây tức điên: “Còn chịu thôi ?”
Nàng búng tay b.ắ.n một ngọn lửa, thiêu cháy đôi cô hồn dã quỷ cuốn theo gió , khiến chúng kịp kêu lên tiếng nào tan biến.
“Chiêu Chiêu, dán bùa lên cửa, con trấn thủ ở đó. Kẻ nào dám bén mảng tới thì cho ăn Ngũ Lôi phù.”
Đằng Chiêu lệnh, lấy hai lá bùa Trừ Tà dán lên cửa gỗ, canh gác ngay lối .
Mọi há hốc mồm kinh ngạc.
Tần Lưu Tây xuống, bảo v.ú già: “Khi cần thiết thì kéo đứa bé .”
Nàng đặt tay lên bụng Vân Nương, dùng lực đẩy t.h.a.i nhi xuống, còn v.ú già thì run rẩy đưa tay đón đỡ.
Trong lúc đó, thêm vài oan hồn ngửi thấy mùi m.á.u tanh mò đến, nhưng đều chặn bên ngoài. Có kẻ liều mạng xông liền Đằng Chiêu dùng kiếm đồng tiền c.h.é.m tới tấp. Một kẻ suýt lọt thì bé ném cho lá Ngũ Lôi phù nổ tung xác.
Mộc Niên và ngẩn ngơ. Trẻ con bây giờ đều lợi hại thế ?
Tần Lưu Tây ném chuỗi hạt Thiên Châu về phía cửa sổ, thêm một dã quỷ hét t.h.ả.m biến mất.
“Sinh ! Sinh !” Vú già mừng rỡ reo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-774-menh-cach-ky-quy-chung-quy-them-muon.html.]
Vân Nương cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như trút gánh nặng ngàn cân, mềm nhũn vật giường sinh, mồ hôi ướt đẫm như tắm xong.
Đào Văn Thành nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Tần Lưu Tây bắt mạch cho Vân Nương, lấy một lát nhân sâm mỏng đặt miệng nàng để ngậm.
Vú già bế đứa trẻ đỏ hỏn bé xíu tay, lúng túng Tần Lưu Tây cầu cứu.
Tần Lưu Tây đón lấy đứa bé, tự tay cắt dây rốn, xổ thai. Đó là một bé gái đỏ hỏn, gầy yếu vô cùng, đôi mắt dài, giữa trán một nốt ruồi son đỏ chót.
Đồng t.ử nàng co , ngước ngoài cửa sổ, bấm đốt tay tính giờ sinh.
“Tạnh mưa kìa, cầu vồng nữa!” Ai đó thì thầm.
Tần Lưu Tây khẽ thở dài. Thảo nào lũ cô hồn dã quỷ cứ nhao nhao nhập , hóa là mệnh cách kỳ quý, cát thần tương trợ, mệnh vinh hoa phú quý tột bậc.
Nàng xách ngược đứa bé lên, vỗ nhẹ m.ô.n.g một cái. Tiếng oe oe như mèo kêu vang lên.
Mọi thở phào nhẹ nhõm.
Sinh an là .
Tần Lưu Tây sai nha lấy nước ấm lau cho bé, băng rốn cẩn thận, dùng tấm vải bông sạch quấn , đặt bên cạnh Vân Nương.
Nghe tiếng con , Vân Nương mở mắt , nước mắt hạnh phúc lăn dài.
“Là một tiểu cô nương phúc khí đấy.” Tần Lưu Tây mỉm .
Mắt Vân Nương sáng lên, chồng đầy yêu thương.
Sinh con xong, sản phụ cần vệ sinh sạch sẽ và nghỉ ngơi, hơn nữa sinh non nên cơ thể yếu, cần nhanh chóng tìm nơi đàng hoàng để ở cữ.
Vân Nương con gái nhỏ xíu như con mèo con trong lòng, lòng mềm nhũn như nước. Nàng mừng lo. Mừng vì con chào đời bình an, lo vì con sinh thiếu tháng, gặp trắc trở lúc sinh, nuôi nấng thuận lợi .
dù nữa, cả gia đình ba họ hôm nay gặp quý nhân. Nếu , trong cảnh mưa gió bão bùng, nơi đồng m.ô.n.g quạnh thế mà sinh non, e là kết cục sẽ thê t.h.ả.m vô cùng.
Thư Sách
Hồi lâu , Đào Văn Thành mới bế con gái đến mặt Tần Lưu Tây, quỳ sụp xuống: “Đa tạ ân nhân cứu mạng vợ con . Không quý danh ân nhân là gì, Đào Văn Thành nguyện lập bài vị trường sinh cho để báo đáp ân đức .”
“Không cần đại lễ như . Bần đạo là đạo sĩ của Thanh Bình Quan ở Li Thành, đạo hiệu Bất Cầu. Sau các vị dịp ghé qua thì thêm chút tiền dầu đèn là .” Tần Lưu Tây đỡ dậy.
Đào Văn Thành vốn tưởng nàng là nữ quan chỉ để trấn an , nhưng qua những gì chứng kiến và lời nàng , hóa nàng đúng là đạo sĩ thật?
Hắn cẩn thận ôm bọc tã lót, : “Bất Cầu đại sư, con gái duyên gặp ngài là phúc phận của nó. Xin đại sư ban cho cháu một cái tên.”
Tần Lưu Tây về phía Du lão: “Chuyện đặt tên , ngài học rộng tài cao, là ngài ban cho cháu nó một cái tên ? Đó cũng là phúc khí của con bé.”
Du lão bước tới. Đào Văn Thành ông chằm chằm, sững kinh ngạc thốt lên: “Ngài... ngài là Du Mạc Du đại nhân ạ?”
“Ngươi nhận lão phu?”
“Hạ quan bái kiến Du đại nhân! Hạ quan là Đào Văn Thành, Tiến sĩ tân khoa năm nay, Sơn Đông. Vốn định đưa vợ đến huyện Bắc Hà, phủ Tam Thanh để nhậm chức huyện lệnh, ngờ giữa đường gặp mưa lớn, phu nhân kinh hãi sinh non, may mà gặp quý nhân cứu giúp.” Đào Văn Thành xúc động kể sự tình.
Du lão cúi đứa trẻ sơ sinh gầy yếu, mỉm hiền hậu: “Các ngươi quả thực may mắn, con gái các ngươi cũng là đại khí vận. Chuyện đặt tên tranh với Thiếu quan chủ . Ngài là đắc đạo tiên sư, tên do ngài ban cũng giống như lời chúc phúc, sẽ mang vận may cho đứa trẻ.”
Nói đoạn, ông tháo miếng ngọc bội bên hông đặt tã lót đứa bé: “Gặp gỡ là duyên, lão phu tặng cháu món quà mọn , chúc tiểu nha đầu ăn chóng lớn, một đời bình an thuận lợi.”
Đào Văn Thành cúi cảm tạ, Tần Lưu Tây với ánh mắt mong chờ. Cầu xin đại sư ban tên cho con gái mà!
So với vị quan lớn nổi tiếng thiên hạ như Du lão, càng mong Tần Lưu Tây đặt tên cho con gái hơn. Đó chắc chắn sẽ là vinh hạnh và phúc khí lớn lao cho đứa trẻ.