Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 772: Tuổi không lớn, khẩu khí không nhỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-23 23:10:16
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khi hai tên gia nhân còn đang nghi ngại về y thuật của Tần Lưu Tây, thì Du lão chẳng mảy may lo lắng. Ông tự tin rằng đôi mắt già nua của mờ, vẫn kẻ .

Tần Lưu Tây và ông chỉ là bèo nước gặp , nhưng qua cách ứng xử dọc đường, ông thiện cảm với nàng. Nàng thậm chí còn chẳng phận thật của ông, nhưng bản lĩnh của nàng chứng minh qua việc lặng lẽ giúp ông giảm bớt cơn đau ở eo.

Nói thật, nếu Tần Lưu Tây ý đồ với ông, thì nàng cơ hội từ lúc tiếp cận ông cho đến khi căn nhà gỗ bỏ hoang . Nếu nàng thực sự là kẻ lòng đen tối, thì giờ ông e bước lên đường xuống suối vàng .

“Thiếu quan chủ đừng để ý đến hai tên nô tài của lão phu, cứ việc tay. Bệnh đau eo mỗi tái phát đều hành hạ lão phu khổ sở vô cùng. Nếu thể trị dứt điểm thì quả là phúc lớn lúc tuổi già.” Du lão dậy, tiếp: “Tuy nhiên, lão phu cũng tò mò, chích m.á.u ở huyệt Ủy Trung thì tác dụng gì đặc biệt?”

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Ngài sợ hạ độc thủ với ngài ?”

Du lão lắc đầu: “Nếu ngươi hạ độc thủ, thì cơ hội ở chân núi .”

Tần Lưu Tây khẽ : “Ngài là một vị quan , một lòng vì dân, đó là phúc của bá tánh. Nếu , cũng chẳng thèm lo chuyện bao đồng .”

Ánh mắt Du lão lóe lên: “Ồ? Sao ngươi là quan?”

“Ngài quên , là đạo sĩ mà, tướng mạo là .” Tần Lưu Tây hiệu cho Mộc Niên cởi giày tất và xắn ống quần cho ông, : “Cung Quan Lộc của ngài đầy đặn, bằng phẳng, ngay ngắn và rộng rãi. Xương Phục Tê (xương trán) nhô cao chạy thẳng lên đỉnh đầu, ấn đường cũng trơn bóng sáng sủa. Hơn nữa, tuy ngài qua tuổi hoa giáp (60 tuổi) nhưng cốt cách vẫn , thể là bậc nho nhã. Chắc hẳn thời trẻ khi ngài dạo phố, cũng nhận ít hoa tươi và túi thơm của các cô nương ném tặng .”

Du lão lời trêu chọc chọc , vuốt râu ngạo nghễ : “Ngươi là nữ đạo sĩ mà miệng lưỡi cũng khéo lắm, còn đoán sai chút nào. Lão phu thời trẻ cũng từng là trong mộng của ít cô nương đấy.”

“Tướng mạo tuấn tú, dái tai trắng hơn mặt như , ắt là quyền cao chức trọng, phúc lộc hiển quý và danh tiếng vang khắp thiên hạ.” Tần Lưu Tây tiếp tục : “Hơn nữa, ngài kim quang công đức hộ thể. Chắc chắn khi quan, ngài hết lòng vì dân vì nước, lập công trạng to lớn mới tích muôn vàn công đức như .”

Du lão chút xúc động. Ông cúi đầu thẳng mắt nàng, thấy trong đó ánh lên sự kính trọng chân thành. Lồng n.g.ự.c ông khỏi rung động, cảm giác sứ mệnh vì dân thỉnh mệnh năm xưa bỗng chốc sống .

Những gì ông mưu cầu khi quan, chẳng chính là ánh mắt tin tưởng ?

Mộc Tân và Mộc Niên , ánh mắt Tần Lưu Tây cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, đồng thời cũng dấy lên niềm tự hào về chủ nhân của .

Đằng Chiêu liếc ba bọn họ, thầm nghĩ sư phụ mà nịnh nọt ai thì thể tâng bốc lên tận mây xanh, xem mấy mà sướng rơn cả kìa!

Giọng Du lão trở nên ôn hòa: “Vậy ngươi là quan to hiển quý nên lấy lòng mới chịu chữa bệnh cho ?”

Tần Lưu Tây lắc ngón tay: “Là vì thấy ngài công đức . Người đại công đức, ắt là bậc đại thiện nhân. Mà Thanh Bình Quan chúng , tu đạo cũng là hành thiện, dùng y thuật để giúp đời. Cứu ngài, cũng chính là tích đại thiện.”

Du lão nhướng mày: “Nói , nếu là kẻ tội ác tày trời, dù quyền cao chức trọng đến mấy, ngươi cũng cứu?”

“Tại cứu?” Tần Lưu Tây đáp: “Chuyện tốn công vô ích chẳng ai . Ta là xuất gia, nhưng là Phật tăng coi chúng sinh bình đẳng. Ta cứu kẻ ác, bởi vì hậu quả đó gánh nổi.”

“Vậy nếu kẻ đó nhất quyết ép ngươi cứu, ví dụ như dùng tính mạng của ngươi để uy h.i.ế.p thì ?”

Khí thế Tần Lưu Tây đổi hẳn, nàng gằn: “Ngài , câu rằng nhất đừng đắc tội với đạo sĩ và đại phu bản lĩnh. Không khéo , là đạo sĩ, là đạo y!”

Ẩn ý trong lời đó là: Đắc tội với , sẽ chơi c.h.ế.t !

Du lão ngẩn , bật ha hả sảng khoái. Tiếng vang xa, rõ sự vui vẻ trong lòng.

Mộc Tân và Mộc Niên cạn lời. Tuổi thì nhỏ mà khẩu khí lớn thật đấy.

Tần Lưu Tây tháo túi châm cứu đeo bên hông , trải rộng, : “Quay chuyện chính. Theo lý mà , ngài quyền cao chức trọng, bên cạnh thiếu danh y, chẳng lẽ ai từng chích m.á.u huyệt Ủy Trung cho ngài ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-772-tuoi-khong-lon-khau-khi-khong-nho.html.]

“Châm cứu thì cũng từng , nhưng chỉ trị ngọn trị gốc. Mỗi phát bệnh châm cứu thì đỡ đau, nhưng qua ... Còn chích m.á.u thì thử bao giờ.”

Tần Lưu Tây gật đầu: “Người xưa câu ‘eo lưng cầu Ủy Trung’. Huyệt Ủy Trung ở chỗ hợp của hai nhánh kinh Bàng quang chạy dọc sống lưng. Cho nên đau lưng phần lớn là do kinh Bàng quang tắc nghẽn, ‘thông bất thống, thống bất thông’ (thông thì đau, đau là do thông). Muốn đả thông nó, châm cứu huyệt sẽ giúp tăng cường sức sống cho bộ kinh Bàng quang, đặc biệt là chích m.á.u sẽ giúp lưu thông khí huyết vùng lưng eo.”

Mộc Niên hỏi: “Vậy là dùng d.a.o ?”

Tần Lưu Tây phì : “Dùng kim là , gọi là liệu pháp kim châm chích máu.”

Nàng rút từ túi châm một cây kim bạc nhỏ hơn ngón tay út, dùng bông y tế tẩm cồn sát trùng, : “Lão hít sâu một nín thở nhé.”

Du lão theo.

Tần Lưu Tây sờ nắn huyệt vị, cảm nhận ông nín thở, tay nàng nhanh như chớp phóng kim châm . Phụt một tiếng, từ huyệt vị đó b.ắ.n một tia m.á.u đen. Nàng ấn nhẹ thêm một cái, m.á.u chảy càng nhiều hơn.

Mộc Tân và Mộc Niên trợn tròn mắt. Chỉ một cây kim nhỏ xíu, châm một cái nhẹ nhàng mà m.á.u chảy nhiều thế , quả đúng là kim châm như dao.

Điều khiến họ thán phục hơn nữa là nàng còn tranh thủ dạy học ngay tại chỗ.

“Khi chích m.á.u huyệt Ủy Trung, chúng đối diện chân bệnh nhân mà bên cạnh để lấy huyệt châm cứu. Tránh trường hợp chính diện, tia m.á.u b.ắ.n thẳng dính đầy thì phiền phức lắm.” Tần Lưu Tây châm thêm hai huyệt nữa, ấn nhẹ tiếp tục giảng giải cho hai đồ : “Lấy huyệt chuẩn, hạ châm nhanh. Phi châm cần luyện tập thường xuyên, nếu châm chuẩn, chỉ chọc cái lỗ kim bé tí, m.á.u mà bệnh nhân châm nát như cái sàng, đau cũng thành đau. Sau khi chích máu, dùng bông lau qua một chút sẽ giúp lỗ kim đang chảy chậm tuôn trào tiếp.”

Nàng mẫu, lau nhẹ qua lỗ kim, m.á.u tiếp tục chảy .

Du lão và dở dở .

Đằng Chiêu nhân cơ hội hỏi thêm hai câu. Tần Lưu Tây chích m.á.u chân bên giải đáp: “Máu bầm thường màu sẫm hơn. Cứ để chảy tự nhiên, đến khi m.á.u chuyển sang màu đỏ tươi và còn chảy nữa là .”

Mộc Niên đỡ chủ nhân, cúi đầu mấy đứa trẻ, cứ cảm giác như đang xem trẻ con chơi đồ hàng.

Hắn hầu hạ chủ nhân bao nhiêu năm, gặp qua bao nhiêu đại phu, nhưng đây là đầu tiên thấy đại phu là một đứa trẻ, còn năng đấy, lý lẽ rõ ràng.

Thật là mở rộng tầm mắt.

Bản Du lão cũng thấy buồn . Ai ngờ chỉ là hỏng xe giữa đường mà gặp kỳ nhân thế ?

“Nhanh lên! Mau trong !” Tiếng ồn ào vọng , đang tiến về phía căn nhà gỗ.

Sắc mặt Mộc Tân nghiêm , tay âm thầm đặt lên hông, bước lên chắn mặt Du lão và .

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

Loading...