Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 770: Tổ sư gia cũng phải tự kỷ

Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:11:42
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đến Chung Gia Trang là do Chung Tiến Sĩ đưa , nhưng lúc về xử lý việc trong thôn nên đành sắp xếp gia nhân đ.á.n.h xe đưa nhóm Tần Lưu Tây về.

Tần Lưu Tây cũng chẳng quan tâm, miễn là thù lao cầm chắc trong tay. Nàng xe, vuốt ve con Cóc vàng ba chân chiếm gần nửa cái thùng xe, mắt sáng rực như đèn pha, chỉ thiếu điều chảy nước miếng ròng ròng.

Đằng Chiêu nhịn mãi , bèn hỏi: “Sư phụ mang thứ về định gì? Đun chảy thành vàng khối là đúc thành nước vàng trát lên Tổ sư gia?”

Tổ sư gia run b.ắ.n : Đứa nhỏ đúng là hiểu , đáng yêu hơn sư phụ nó nhiều!

Tần Lưu Tây đáp: “Đun chảy gì? Chẳng chúng đang xây điện mới ? Vừa đặt một cái bàn thờ ở đó, gia trì con Kim Thiềm đặt lên, để nó cũng hưởng chút hương khói của tín đồ, giúp cùng phát tài.”

Tổ sư gia: Ta tự kỷ đây!

Đằng Chiêu: “Sư phụ chắc là biến đạo quan chúng thành miếu Thần Tài chứ?”

“Chúng gọi là phát tài, gọi là hương hỏa thịnh vượng.” Tần Lưu Tây nghiêm túc sửa .

Xì!

Vong Xuyên vuốt ve Kim Thiềm, đột nhiên ghé sát c.ắ.n một cái. Thấy đó in một dấu răng nhỏ xíu, cô bé hớn hở reo lên: “Sư phụ, là vàng thật đấy!”

Đằng Chiêu rút khăn tay , vẻ mặt ghét bỏ lau miệng cho sư : “Muội ngốc ? Nhào c.ắ.n như thế thấy bẩn ?”

Tần Lưu Tây cũng dở dở : “Cái con cóc ghẻ đấy, thấy tê miệng ?”

Nàng vẫn còn xót xa mảng vàng ăn mòn , đau lòng c.h.ế.t. Nàng vỗ mạnh cái hộp ngọc đang nhốt con cóc phế vật một cái. Đồ phá gia chi tử!

Cóc ghẻ: Chỉ cần giả c.h.ế.t, nàng sẽ giẫm đạp . Ta đúng là một thiên tài!

Thư Sách

Vong Xuyên chép miệng, lo lắng hỏi: “Sư phụ, đây là vàng thật, bày ở trong điện sợ trộm viếng thăm ạ?”

Tần Lưu Tây trừng mắt: “Ta xem kẻ nào to gan dám!”

Đằng Chiêu thở dài. Nói thì chứ con Cóc vàng ba chân bằng vàng ròng to đùng thế , trộm cướp nào thèm nhỏ dãi? Cho dù Tổ sư gia trừng phạt, bọn chúng cũng sẵn sàng liều mạng. Ngộ nhỡ trộm mất thật thì ?

Tổ sư gia phấn chấn hẳn lên: đấy! Đun chảy thành nước vàng trát lên , ai dám trộm kẻ đó xui tận mạng!

Tần Lưu Tây : “Điện mới bày cái chiêu tài nạp cát, lòng khách hành hương. Nếu nó chịu khó linh nghiệm một chút thì hương khói Thanh Bình Quan chúng chỉ vượng hơn thôi.”

Ầm!

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền.

Tần Lưu Tây ngoài, thấy bầu trời tối sầm , sắp mưa to. Nàng với đ.á.n.h xe: “Xem phía chỗ nào trú mưa , tạt trú một lát, sắp mưa to .”

“Vâng ạ.”

Xe ngựa chạy thêm một đoạn thì giảm tốc độ. Tiếng đ.á.n.h xe vọng : “Đại sư, phía xe sa hố, cần dừng ạ?”

Tần Lưu Tây vén rèm , quả nhiên thấy một cỗ xe ngựa nghiêng ngả bên vệ đường, một bánh xe lọt xuống hố sâu, đang hì hục đẩy.

“Dừng một chút, xuống giúp họ một tay .”

Xe dừng . Tần Lưu Tây bảo Đằng Chiêu và yên trong xe, còn nàng nhảy xuống. Nàng thấy một ông lão chừng sáu mươi tuổi đang bên đường, lưng còng xuống, tay ôm eo, vẻ mặt đau đớn.

Bên phía chiếc xe ngựa , chẳng kẻ nào thất đức đào một cái hố to ngay vệ đường khiến bánh xe lọt thỏm xuống. Một gã xa phu vạm vỡ cùng một gã sai vặt chừng mười mấy tuổi đang sức khiêng xe, cố gắng đưa bánh xe khỏi hố.

Tần Lưu Tây bảo đ.á.n.h xe của qua giúp đỡ, còn nàng bước đến bên cạnh ông lão, quan sát một chút hỏi: “Lão nhân gia đau eo ?”

Ông lão sớm để ý đến nàng, thấy nàng tới liền nở nụ thiện ý. Nghe nàng hỏi , ông gượng , chỉ chiếc xe: “Xương cốt già cả dùng nữa. Xe sa hố xóc nảy một cái là va thành xe ngay.”

“Ta chút y thuật, ngài cần giúp ?”

Ông lão ngẩn .

Bên , nhờ thêm giúp sức, một cầm cương, hai đẩy, chiếc xe cuối cùng cũng thoát khỏi hố. khốn nỗi, cái bánh xe rời khỏi trục, lăn lông lốc sang một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-770-to-su-gia-cung-phai-tu-ky.html.]

Xe hỏng .

Mặt gã xa phu và gã sai vặt đen sì. Thấy Tần Lưu Tây đang mặt lão gia nhà , bọn họ chẳng màng đến xe cộ nữa, vội vàng chạy tới, nàng với ánh mắt đầy cảnh giác.

Lúc , tí tách, tí tách.

Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống.

Tần Lưu Tây sắc trời : “Mưa , trận chắc tạnh ngay , mưa to nữa. Ta thấy xe các vị hỏng cũng chẳng , là lên xe chúng nhờ một đoạn, tìm chỗ trú mưa phía .”

Gã xa phu định từ chối thì mưa bắt đầu trút xuống xối xả như ngăn cản .

Ông lão liền : “Vậy phiền cô nương.” Ông sang dặn dò xa phu kiêm hộ vệ: “Thu dọn đồ đạc quan trọng xe, tháo ngựa , ngươi cưỡi ngựa theo .”

Xa phu gật đầu, liếc Tần Lưu Tây một cái vội vàng thu dọn.

Gã sai vặt đỡ ông lão dậy. Vừa cử động, mặt ông lão trắng bệch vì đau.

Tần Lưu Tây thấy thế liền tiến lên, một tay đỡ cổ tay ông, tay ấn nhẹ huyệt Thận Du lưng ông một cách khéo léo.

Ông lão cứng , ngạc nhiên nàng.

Đến bên xe ngựa của Tần Lưu Tây, cửa xe mở , cả ông lão và gã sai vặt đều sững sờ. Một con cóc vàng chói lóa chình ình bên trong, suýt mù mắt bọn họ. Bên cạnh còn mấy đứa trẻ con.

Nhìn thấy trẻ con, gã sai vặt mới thả lỏng cảnh giác đôi chút.

Tần Lưu Tây lên xe , kéo ông lão lên xuống. Gã sai vặt ở cửa xe, cứ liếc con cóc vàng mãi. Không là vàng thật mạ vàng đây? Còn mấy đứa trẻ là ai?

Xe tiếp tục lăn bánh, tốc độ nhanh hơn lúc .

Ông lão mở lời , : “Lần đa tạ cô nương trượng nghĩa giúp đỡ. Lão hủ họ Du, xưng hô với cô nương thế nào?”

Gã sai vặt kinh ngạc. Đây là một cô nương ?

Tần Lưu Tây đáp: “Chúng là đạo sĩ của Thanh Bình Quan ở Li Thành. Bần đạo đạo hiệu Bất Cầu, là Thiếu quan chủ Thanh Bình Quan. Đây là đại đồ Huyền Nhất, tiểu đồ Huyền Tâm, còn đây là của , Tần Minh Thuần.”

Đằng Chiêu và quỳ, chắp tay hành lễ với ông lão.

Mắt gã sai vặt trố . Người xuất gia ? Hơn nữa vị nữ quan tuổi còn trẻ mà thu nhận đồ ?

Du lão cũng khá bất ngờ. Tuy thấy họ ăn mặc giản dị nhưng ngờ tu hành. Ông hỏi: “Cô nương tuổi còn trẻ mà thu nhận đồ ?”

Hơn nữa, dung mạo cũng quá mức xinh .

“Thu đồ tranh thủ lúc còn trẻ chứ ạ.” Tần Lưu Tây tủm tỉm. Càng sớm càng nhanh nghỉ hưu mà.

Du lão cảm thán: “Hậu sinh khả úy. Thế còn con Kim Thiềm ...”

Tần Lưu Tây hớn hở khoe: “Tiền dầu đèn mới kiếm đấy ạ.”

Du lão giật giật khóe miệng. Ai cúng tiền dầu đèn bằng cả con cóc vàng to tướng thế chứ?

Gã sai vặt chắc mẩm đây là đồ giả mạ vàng nên tò mò nữa. Thấy sắc mặt lão gia nhà hơn lúc nãy, vui vẻ hỏi: “Lão gia, ngài đỡ đau eo ạ?”

Du lão ngẩn , thử ưỡn lưng, ngạc nhiên Tần Lưu Tây: “Cô nương y thuật thật ? Vừa cô nương ấn lưng một cái, giờ thấy đỡ đau hẳn, còn đau đến mức thẳng lưng lên nữa.”

“Đó là huyệt Thận Du, ấn thể giảm bớt đau lưng. bệnh của ngài là do m.á.u bầm ứ trệ gây . Nếu ngài tin tưởng , lát nữa đến chỗ trú mưa, sẽ châm cứu chích m.á.u giúp ngài trị liệu.”

Du lão hứng thú hỏi: “Là cô nương tính ?”

Tần Lưu Tây dở dở : “Vừa lúc đỡ ngài, thuận thế bắt mạch một chút thôi.”

Du lão: “...”

Hóa vị nữ quan " thấu" cơ thể ông trong lúc ông để ý ?

Loading...