Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 769: Công dã tràng

Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:11:41
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây đang ngắm nghía bức tượng Ba chân Kim Thiềm bằng vàng ròng, tấm tắc khen ngợi. khi thấy một mảng vàng nọc độc của con cóc ghẻ hỏng, mặt nàng liền sầm xuống, ánh mắt u ám liếc về phía nó.

Con cóc c.h.ế.t tiệt, phá hỏng cả kiệt tác!

Kim Thiềm: “!!!”

Không chứ, ánh mắt đó là ý gì? Nó nhận thua đầu hàng , nàng vẫn nó như xẻo thịt thế ?

“Thiếu quan chủ, cháu trai nó...” Chung Tiến Sĩ xoa xoa tay, vẻ mặt đầy mong đợi Tần Lưu Tây. Đã hứa giúp tìm một hồn vía cho cháu trai ông , nàng cứ mải ngắm con cóc vàng mà chẳng chịu động đậy gì thế?

Tần Lưu Tây “a” một tiếng, sực nhớ : “Đi thôi.”

Tần Lưu Tây trở phòng Chung Bác Văn, thả hồn vía đang nuôi dưỡng trong bình ngọc , dẫn dắt nó về vị trí cũ. Sau đó, nàng hòa một lá bùa nước, bảo Trình thị cho đứa bé uống.

“Uống nước bùa thật sự tác dụng ?” Chung Tiến Sĩ thấy lạ, chẳng đây là mánh khóe của bọn thần côn lừa đảo ?

Tần Lưu Tây nhếch mép: “Lá bùa của là Dược phù, ngâm tẩm trong nước t.h.u.ố.c đặc chế, đương nhiên là tác dụng.”

“Vậy khi nào con trai tỉnh ?” Trình thị lo lắng hỏi.

“Cóc ghẻ, còn mau đây?” Tần Lưu Tây ngoài cửa quát.

Kim Thiềm giật thót tim, . Nó từ Kim Thiềm uy phong lẫm liệt giờ biến thành con cóc ghẻ xí, hu hu.

Nó miễn cưỡng nhảy phòng.

Tần Lưu Tây lệnh: “Trả cho nó.”

“Cái gì?”

“Sinh khí hôm nay ngươi cướp , trả cho thằng bé.”

Đôi mắt đỏ ngầu của Kim Thiềm đảo một vòng, chối bay biến: “Làm gì còn, luyện hóa hết .”

“Không còn?” Tần Lưu Tây lạnh: “Không sinh khí và cơ vận của Văn Khúc Tinh chống đỡ, ngươi Kính Chiếu Yêu hành hạ như thế mà còn sức già mồm cãi láo ? Sinh khí của những khác thì còn, nhưng của thằng bé mới nuốt hôm nay, ít nhiều gì cũng vẫn còn. Nhanh lên, đừng ép động thủ.”

Phong Đô Đại Đế: Thôi kệ, dù cũng chẳng pháp bảo của , nàng thích gọi thế nào thì gọi.

Kim Thiềm còn định cãi cố, nhưng ánh mắt “tử thần” của Tần Lưu Tây, nó đành miễn cưỡng nhả một luồng khí cơ.

Luồng khí cơ thoát liền tự động bay về phía Chung Bác Văn. Ngọn lửa tắt vai bé lập tức bùng lên trở , tuy còn yếu ớt nhưng sắc mặt bớt khó coi hơn hẳn.

Ngược , Kim Thiềm mất phần sinh khí trông càng ủ rũ, suy yếu vô lực. Thân thể vốn tàn tạ giờ càng thêm ảm đạm, khô héo nhăn nheo, nỡ .

Tần Lưu Tây thấy nó nửa sống nửa c.h.ế.t, bảo Đằng Chiêu lấy một chiếc hộp ngọc lớn , cho Kim Thiềm trong đó dưỡng thương. Hộp ngọc nàng khắc phù văn, tác dụng dưỡng thần hồn.

Kim Thiềm chút cảm động.

Tần Lưu Tây: “Đừng hiểu lầm, chỉ sợ ngươi c.h.ế.t toi, ai dẫn đường đến cái hang động thôi.”

Nàng xem cái hang động đó rốt cuộc huyền cơ gì.

Kim Thiềm: Cảm động cho ch.ó ăn , đáng!

“Tỉnh ! Tỉnh !” Trình thị kích động reo lên.

Mọi sang, thấy Chung Bác Văn mở mắt, nghĩ đến điều gì mà mặt tái mét hét toáng lên: “Mẹ ơi, con thấy một con cóc to bằng cái nhà há miệng định ăn thịt con, đáng sợ quá!”

Mọi : “...”

Tần Lưu Tây trừng mắt Kim Thiềm một cái. Xem ngươi gây chuyện gì kìa!

Kim Thiềm rụt cổ nhảy tót hộp ngọc, nhắm mắt giả c.h.ế.t.

Trình thị dỗ dành con trai một hồi, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã.

Tần Lưu Tây tiến lên bắt mạch, kê một đơn t.h.u.ố.c an thần, cho thêm một lá bùa trừ tà trấn sát để gối, mới bước khỏi phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-769-cong-da-trang.html.]

Chung Tiến Sĩ lật đật theo , hỏi: “Thiếu quan chủ, Tiểu Văn nhà thế là ? Còn những trong tộc Chung thị xói mòn sinh khí, liệu khỏi ?”

Chung tộc trưởng cũng nàng với ánh mắt mong chờ.

Tần Lưu Tây : “Kim Thiềm cũng sai, nó giúp các chiêu tài tụ bảo, các hiến dâng tuổi thọ và sinh khí, đây là một cuộc giao dịch công bằng. Những gì nó lấy đều luyện hóa thành sinh cơ của nó, lấy nữa. từ nay về sẽ xói mòn thêm. Các hãy tích cực việc thiện, chỉ lợi chứ hại. Còn về cháu trai các , nó chút phúc phận, sinh khí hút hôm nay kịp chuyển hóa nên mới lấy một ít. tuổi thọ...”

Tim Chung Tiến Sĩ thót lên tận cổ họng.

“Tuổi thọ hiến dâng thì thể lấy . Sinh khí từng hút nên sức khỏe thể sẽ yếu hơn thường. Hiện giờ ba ngọn lửa thắp nhưng còn yếu ớt, dễ thu hút tà ma.” Tần Lưu Tây đưa cho ông một miếng ngọc phù: “Đây là ngọc phù hộ bình an, cho nó đeo bên . Ngoài , cho nó phơi nắng nhiều, chăm chỉ rèn luyện thể cho khỏe mạnh. Quan trọng nhất là giữ tâm thiện lương, tích đức việc thiện.”

Nghe tuổi thọ của cháu trai mất lấy , lòng Chung Tiến Sĩ nguội lạnh. Lại đứa trẻ ốm yếu dễ gặp tà ma, nước mắt ông chực trào .

Bốp! Bốp!

Chung tộc trưởng tự tát hai cái thật mạnh, lẩm bẩm: “Tại , đều tại cả.”

Chung Tiến Sĩ trách cha , nhưng lời đến cửa miệng nuốt xuống. Thương nhân trục lợi, tham lam đời thiếu, cha cũng chỉ là một trong đó, vì nhất thời tham lam mà gây đại họa.

“Vậy còn gia tộc chúng ?”

Tần Lưu Tây nhàn nhạt đáp: “Không còn Kim Thiềm, đừng mong chuyện chiêu tài tụ bảo nữa. Chung thị các chuẩn tinh thần tán gia bại sản .”

Chung tộc trưởng sững sờ: “Tán gia bại sản?”

“Nó giúp các chiêu tài tụ bảo, thực chất là cướp đoạt tài vận của khác. Trước lấy bao nhiêu thì giờ trả bấy nhiêu, thế mới công bằng.” Tần Lưu Tây ông dửng dưng : “Sắp tới, việc ăn của các sẽ thua lỗ liên miên. Ta tán mất hơn nửa gia tài cũng đùa . Đằng nào cũng mất, chi bằng đem tiền đó việc thiện, tích chút âm đức cho con cháu Chung thị các còn hơn.”

Chung tộc trưởng chua chát: “Nói cách khác, bao năm nay toan tính ngược xuôi, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.”

“Thờ phụng Ba chân Kim Thiềm đúng là thể chiêu tài nạp cát, chỉ tiếc các thờ hàng giả nên mới nông nỗi .”

Kim Thiềm hàng giả: Ta giả c.h.ế.t , đừng điểm danh nữa!

Đêm đó, Chung Tiến Sĩ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho nhóm Tần Lưu Tây, hôm mới tiễn khách.

Thư Sách

Tần Lưu Tây Chung thị sẽ xử lý việc thế nào. Miếu Thần phế, Kim Thiềm giả nàng mang , mối liên hệ giữa hai bên đứt đoạn. Sinh khí của tộc nhân Chung thị sẽ rút cạn nữa, nhưng thuận buồm xuôi gió như là chuyện thể. Ngược , gì cũng sẽ thua lỗ, cho đến khi trả hết những gì lấy, chuyện mới dừng .

Trước khi rời Chung Gia Trang, Tần Lưu Tây cố ý tìm gặp riêng Chung Bác Văn để dặn dò vài câu.

Sau khi họ , Chung Tiến Sĩ hỏi cháu trai xem Tần Lưu Tây gì.

“Ông nội, ạ. Tỷ chỉ bảo con đến Tri Hà học quán sách, bái Đường sơn trưởng thầy.” Chung Bác Văn đưa cho ông một bức thư tiến cử, nhưng giấu phần câu của Tần Lưu Tây.

Thiếu quan chủ , tuổi thọ của dài, quan vì dân thỉnh mệnh thì nhất định thành danh từ khi còn trẻ.

“Ông nội, Chung thị sắp biến, cụ nội e là lực bất tòng tâm. Ông hãy tạm nghỉ học về nhà chủ trì đại cục ạ.” Thiếu quan chủ còn , ông nội quan, đừng lãng phí thời gian ở học quán nữa, hãy về lo liệu việc trong tộc thì hơn.

Chung thị phen ắt sẽ loạn một trận to.

Sau khi Tần Lưu Tây rời , một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi bước Chung Gia Trang. Về đến nhà, gã lấy từ trong n.g.ự.c một bức tượng thần nhỏ bọc lụa đỏ, đặt lên bàn thờ. Gã cắt ngón tay, nhỏ m.á.u lên linh đài tượng thần, thành kính quỳ lạy. Chỉ cần thành tâm thờ cúng, Chân Thần sẽ phù hộ cho gã trường sinh bất lão. Cái gì mà sinh khí xói mòn, gã tin!

Nghe lời khấn vái , khuôn mặt vốn ôn hòa của bức tượng thần dường như nhếch lên một nụ tà dị.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...