Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 767: Cho kẻ xấu xí nếm mùi Kính Chiếu Yêu

Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:11:39
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cóc ghẻ?

Kim Thiềm tức nổ phổi. Loài cóc so với nhan sắc lộng lẫy và bản lĩnh cao cường của nó? Tại dám đ.á.n.h đồng nó với lũ hạ đẳng đó chứ?

Nó chính là thần thú thượng cổ Tam Túc Kim Thiềm (Cóc vàng ba chân)... Thôi , thừa một cái chân, nhưng chuyện đó tính !

“Đừng ăn hàm hồ! Bản tôn chính là Ba chân Kim Thiềm!” Nó rống lên một tiếng, cố co một cái chân giấu xuống bụng, già mồm cãi cố: “Bản tôn trong quá trình tu luyện xảy chút sự cố nên mới mọc thừa một cái chân thôi.”

Tần Lưu Tây lạnh: “Thôi , sự cố đến mấy cũng chẳng ai tu luyện mọc thừa một cái chân cả. Ngươi rõ ràng là một con cóc ghẻ khoác lớp da vàng, là hàng giả mạo! Chẳng vớ cơ duyên gì mà khả năng chiêu tài hóa bảo, lừa gạt họ Chung thờ phụng, thực chất là đ.á.n.h cắp sinh khí và phúc vận của tộc nhân họ để tu hành.”

Kim Thiềm tức giận giậm chân: “Nếu chiêu tài nạp cát, Chung thị nhất tộc gia sản đồ sộ như ngày nay? Sinh khí và phúc vận đó là cái giá bọn họ trả, đây là một cuộc giao dịch công bằng, cũng là do bọn họ tự nguyện hiến tế.”

“Ba chân Kim Thiềm chân chính là thụy thú, mang ý nghĩa cát tường chiêu tài nhả bảo, đồng thời còn thể trấn sát trừ tà, tạo phúc cho đời. Chưa từng đ.á.n.h cắp sinh khí phúc vận của con bao giờ. Làm chuyện thất đức như mà còn xứng danh là thụy thú ?” Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Ngươi một hình dáng của Kim Thiềm, hai thiện tâm của thụy thú, chỉ lòng tham lam hung ác, vi phạm quy luật tự nhiên của Thiên đạo, tu luyện tà pháp. Hành vi rõ ràng là tà ma ngoại đạo, thiên địa bất dung!”

“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ! Đừng bậy, lão t.ử tè c.h.ế.t ngươi!” Kim Thiềm chọc trúng dây thần kinh nào, kích động gào lên, nhấc một chân lên, phóng một tia nọc độc như tia nước tiểu về phía Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây: “!!!”

Ngươi chẳng những Ba chân Kim Thiềm, mà nó còn là ch.ó ?

Chỉ ch.ó mới tè kiểu đó thôi !

Nàng xoay né tránh tia nọc độc tính ăn mòn một cách linh hoạt, tay rút một cây ngân châm từ thắt lưng, phóng vút về phía Kim Thiềm.

Ngân châm mảnh như lông tơ, nhưng tốc độ cực nhanh, cắm phập bụng Kim Thiềm khiến nó đau đớn rú lên.

Một làn khói trắng hôi thối nồng nặc bốc lên, ngửi nôn mửa, đầu óc choáng váng.

Tần Lưu Tây bịt mũi. Đợi làn khói trắng tan , con Kim Thiềm ban đầu hiện nguyên hình là một con cóc vàng khổng lồ to như cái chum nước. Bụng nó trương phình như cái trống, hai mắt lồi to như chuông đồng, miệng rộng ngoác đến tận mang tai, cái bướu tam giác đỉnh đầu sưng vù lên. Lớp da vàng óng ả lúc giờ biến thành da cóc sần sùi, nhăn nheo và cứng ngắc.

“Đây mới là nguyên hình của ngươi hả?” Tần Lưu Tây con cóc vàng khổng lồ giả mạo , ha hả. Nàng vốn định lôi cái Càn Khôn Kính Chiếu Yêu cho nó soi gương để tự mặt mũi , giờ thì đỡ tốn công .

Phong Đô Đại Đế: Đó là Càn Khôn Phệ Hồn Kính! Kính Chiếu Yêu cái gì, phèn quá!

“Lão t.ử vốn định so đo với con ranh con như ngươi, nhưng ngươi cứ thích đ.â.m đầu chỗ c.h.ế.t thì đừng trách ! Nạp mạng !” Nó há cái miệng đỏ lòm như chậu máu, quất chiếc lưỡi khổng lồ về phía Tần Lưu Tây. Trên đầu lưỡi tua tủa những cái gai ngược sắc nhọn, nếu quất trúng chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, thậm chí trúng độc.

Tần Lưu Tây cúi né tránh bật nhảy lên bàn thờ, xổm xuống. Nhìn thấy chiếc lưỡi dài , mắt nàng sáng lên. Cái đấy, thích hợp roi, gọi là Tiên Lưỡi Cóc thì tuyệt.

Cóc vàng giả mạo: Sao cảm thấy một luồng ác ý sâu sắc thế ?

Nó cong bộ phần lưng lên. Lúc Tần Lưu Tây mới phát hiện lưng nó chi chít những lỗ nhỏ li ti. Khi lưng cong lên, các lỗ nhỏ mở , phụt một tiếng, phun một luồng khói độc hôi thối nồng nặc.

Con cóc ch.ó c.h.ế.t , chẳng lẽ quan hệ mờ ám gì với tộc Hoàng Tiên (chồn) ? Tại phun khói độc thối thế ?

Hoàng Tiên: Oan quá, chúng là giống thuần chủng mà!

Quá thối! Tần Lưu Tây buộc phong bế khứu giác. Đồng thời, nàng rút thanh Thất Tinh Đồng Tiền Kiếm đeo lưng , mũi chân điểm nhẹ, tay cầm vỏ kiếm lao thẳng về phía con cóc giả.

Kim Thiềm há miệng rộng, chiếc lưỡi đầy gai cuốn tới. Tần Lưu Tây nhếch mép, chờ chính là lúc .

Nàng đột ngột đổi hướng tấn công, xoay bay lên cao, vung kiếm c.h.é.m mạnh xuống chiếc lưỡi dài.

Xoẹt.

Chiếc lưỡi đứt lìa rơi xuống đất.

Kim Thiềm đau đớn ngửa cổ gào thét điên cuồng, hình khổng lồ va đập lung tung trong miếu, những lỗ nhỏ lưng liên tục phun khói độc và nọc độc.

Tần Lưu Tây nhảy lên xà nhà, dùng kiếm đối đầu trực diện với nó nữa mà rút một lá Ngũ Lôi phù.

Ném!

Cái bia thịt to đùng thế , ném trăm phát trăm trúng, dùng lôi phù thì phí của giời.

Bùm!

Tiếng nổ vang trời.

Da tróc thịt bong, một mảng mái miếu cũng nổ bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-767-cho-ke-xau-xi-nem-mui-kinh-chieu-yeu.html.]

Kim Thiềm kinh giận: “Con quả nhiên đê tiện!”

Biết hình khổng lồ khiến trở thành mục tiêu dễ tấn công, thêm cái lưỡi dài chặt đứt khiến nó năng lúng búng rõ, nó bèn thi triển yêu thuật thu nhỏ , lật tung một góc sàn nhà lên.

Oạp oạp oạp.

con cóc con nhảy ngoài, tiếng kêu giống tiếng cóc mà như tiếng trẻ con oe oe.

“Dám phá hỏng đại sự của ! Các con , lên dìm c.h.ế.t ả cho !” Kim Thiềm lệnh, đàn cóc con lập tức lao về phía Tần Lưu Tây, phun nọc độc tới tấp.

Lũ cóc đen sì, con nào con nấy xí vô cùng, lớp da sần sùi mà đau cả mắt. Tần Lưu Tây ghê tởm c.h.ế.t.

“Làm bữa cóc nướng !” Nàng lười dây dưa với lũ .

Cái gì?

Kim Thiềm định thi triển yêu thuật tiếp thì thấy Tần Lưu Tây búng tay một cái, một ngọn lửa nhỏ rơi xuống giữa đàn cóc. Bùng! Ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Không !

Kim Thiềm cảm nhận sức nóng và sự bá đạo của ngọn lửa, chút do dự đầu bỏ chạy ngoài.

“Ngươi định chạy ?” Tần Lưu Tây chắn ngay mặt nó. Khi nó nhảy vọt lên định vượt qua đầu nàng, thanh kiếm đồng tiền trong tay nàng vung ngang một đường sắc lẹm.

Bộp, bộp.

Hai thứ gì đó rơi xuống đất.

Kim Thiềm hét lên t.h.ả.m thiết. Con ranh con khốn kiếp , dám... dám thiến nó!

nuốt chửng nàng!

Kim Thiềm ngoắt , há to miệng định c.ắ.n nát đầu Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây giơ tay định ném một quả cầu lửa miệng nó, nhưng chợt khựng khi thấy trong miệng nó một hình nhân nhỏ bé ngơ ngác. Chẳng là một hồn vía mất của Chung Bác Văn ?

Hóa con cóc nuốt mất.

“Nhả hồn vía đứa trẻ đây!” Tần Lưu Tây thu hồi quả cầu lửa.

Kim Thiềm thấy nàng dừng tay, liền ngậm miệng , giấu hồn vía của Chung Bác Văn linh đài của , đắc ý : “Ngươi ! Hôm nay vốn là ngày lành của . Thằng nhóc là Văn Khúc Tinh hạ phàm, phúc vận đang vượng. Chỉ cần đoạt sinh cơ của nó, chắc chắn sẽ tu thành Ba chân Kim Thiềm chân chính. Là ngươi phá hỏng đại sự của . Muốn lấy hồn vía nó ? Ngươi tự kết liễu thả, dù thiên sư các ngươi chẳng rao giảng xả ?”

“Vậy ngươi đang uy h.i.ế.p ? Ta ghét nhất là kẻ khác uy h.i.ế.p đấy.” Tần Lưu Tây gằn: “Để cho kẻ xí như ngươi nếm mùi Kính Chiếu Yêu xem .”

Phong Đô Đại Đế: Là Phệ Hồn Kính! Phệ Hồn Kính!

Nàng lấy chiếc Càn Khôn Kính to bằng bàn tay từ trong n.g.ự.c , bất ngờ chiếu thẳng mặt nó: “Thiên địa vô cực, uy chấn càn khôn, kim quang vạn trượng, tru yêu!”

Mặt kính cổ xưa lóe lên một luồng kim quang rực rỡ, bao trùm lấy con Kim Thiềm. Nó lập tức phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết thê lương.

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...