Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 766: Rõ ràng là con cóc ghẻ
Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:11:38
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị con trai chất vấn, Chung tộc trưởng hổ đến mức dám ngẩng mặt lên .
“Lão tộc trưởng bình an vô sự, trong khi những khác giảm thọ, còn thể là gì nữa? Chẳng qua là đạt thỏa thuận ngầm với thứ đó .” Tần Lưu Tây lạnh lùng buông một câu: “Bản tính con vốn ích kỷ mà.”
Chung tộc trưởng càng thêm hổ, lắp bắp : “Phải, sợ c.h.ế.t. Càng nhiều, càng sợ c.h.ế.t, càng cam lòng buông bỏ. Ban đầu mỗi năm chỉ một hai hiến mười năm tuổi thọ, nhưng lòng tham của nó ngày càng lớn, năm nào cũng đòi tăng thêm hiến tế. Từ hai lên mười , hai mươi , vẫn đủ, giờ đến cả trẻ sơ sinh nó cũng tha.”
Chung Tiến Sĩ lảo đảo suýt ngã: “Vậy còn Tiểu Văn thì ?”
Chung tộc trưởng cúi gằm mặt: “Tiểu Văn là mệnh căn của cả tộc, chỉ thể cho nó mười năm, nhiều hơn nữa quyết chịu. Nó cũng đồng ý , nhưng giờ đổi ý, nó lấy mạng của Tiểu Văn.”
Chung Tiến Sĩ nắm chặt tay, nếu mặt cha ruột thì lao đ.ấ.m cho lão già một trận .
“Cha, cha thật hồ đồ! Mất mạng thì tiền của nhiều đến mấy cũng ích gì?”
Hèn gì ông luôn chủ trương con đàn cháu đống. Hóa đẻ nhiều để gia tộc hưng thịnh, mà là để nuôi cái con quái vật Kim Thiềm hút máu, thức ăn cho nó!
“Ta ngờ tới...”
“Lòng tham đáy rắn nuốt voi! Cha ngờ tới, mà lão Thập Thất bọn họ c.h.ế.t trẻ oan uổng!” Chung Tiến Sĩ phẫn uất .
Tần Lưu Tây hỏi ngày sinh tháng đẻ của những trẻ mất, bấm đốt tay tính toán : “Đều là những bát tự .”
Bát tự thịnh vượng chứng tỏ phúc vận dồi dào. Con quái vật đang mưu tính điều gì? Muốn thăng thiên thành tiên, là độ kiếp hóa hình?
Chung tộc trưởng cũng hối hận vô cùng, đau khổ : “Ta cũng tiếp tục cúng tế nữa, nhưng đ.â.m lao theo lao. Không thỏa mãn nó, cả tộc Chung thị chúng đều sẽ gặp tai ương.”
“Hiện tại cũng đang gặp tai ương đấy thôi.” Tần Lưu Tây nhàn nhạt : “Nó giúp Chung thị các chiêu tài tiến bảo, vô hình trung cũng là cướp đoạt tài phú vốn của khác. May mà Chung thị các việc thiện tích đức nên còn đỡ, chứ nếu chỉ vơ vét thì kết cục còn thê t.h.ả.m hơn nhiều.”
Mặt Chung tộc trưởng xám ngoét, suýt vững.
“Ngươi nuôi cho khẩu vị nó lớn lên, năng lực nó càng mạnh thì ngươi càng nó khống chế. Một khi kiểm soát nữa, nó sẽ chẳng còn kiêng nể gì mà càn. Và đầu tiên gánh hậu quả chính là đứa chắt nội của ngươi. Mệnh bàn của thằng bé cực , nếu qua kiếp nạn , tương lai ắt nên nghiệp lớn. Tiếc là...” Tần Lưu Tây thở dài: “Đừng bao giờ dại dột bảo hổ lột da, hổ vẫn là hổ, ngươi chơi nó .”
Tim Chung tộc trưởng đập thình thịch, ông cầu khẩn: “Đại sư, xin ngài hãy cứu chắt nội . Chỉ cần nó qua khỏi kiếp nạn , bắt gì cũng .”
Thư Sách
“Thật ? Kể cả tán gia bại sản?” Tần Lưu Tây nhướng mày hỏi.
Chung tộc trưởng sững , kiên quyết gật đầu: “Ta nguyện ý.”
Tiến Sĩ đúng, mất mạng thì tiền của như núi cũng ích gì. Chỉ cần con cháu còn, ắt sẽ ngày Đông Sơn tái khởi.
Đến miếu Thần, Tần Lưu Tây hiệu dừng , nheo mắt quan sát ngôi miếu.
Tường đỏ ngói đen, miếu thờ tu sửa cực kỳ tinh xảo lộng lẫy, trạm trổ long phượng nhưng hoa văn là hình mây lành và nguyên hình Ba chân Kim Thiềm. Tấm biển hiệu đề bốn chữ lớn bằng vàng ròng “Kim Miếu Kim Thiềm” treo cao, trông dáng.
Tuy nhiên, bao trùm lên ngôi miếu là một luồng âm khí u ám, xen lẫn những tia huyết sát đỏ lòm. Hai luồng khí giao tạo cảm giác bồn chồn bất an, dự báo điều chẳng lành.
Tần Lưu Tây quanh một vòng, thấy vía của Chung Bác Văn , bèn bước trong miếu.
Chung tộc trưởng và c.ắ.n răng theo.
Bên trong miếu, đập mắt là bức tượng thần thú ba chân khổng lồ, dát vàng rực rỡ. Đó chính là Ba chân Kim Thiềm. Trước tượng đặt một lư hương lớn nghi ngút khói, bàn thờ bày đầy hoa quả tươi ngon.
“Đại sư, ?” Chung tộc trưởng thấy nàng chằm chằm tượng Kim Thiềm chớp mắt, bèn nhỏ giọng hỏi.
Tần Lưu Tây chỉ bức tượng vàng chói lóa: “Con cóc vàng ... là vàng thật ?”
Trời ơi, mắt nàng sắp lóa mù !
“Đương nhiên.” Chung tộc trưởng tự hào đáp: “Chung thị chúng thờ phụng Ba chân Kim Thiềm thì theo đúng ý chỉ của ngài. Vàng thôi mà, chúng thiếu, Chung thị còn cả tiệm vàng nữa là. Ngài đúc tượng vàng thì đúc thôi, quan trọng là ngài thực sự hiển linh. Tất nhiên, tượng rỗng ruột chứ vàng khối đặc.”
Tần Lưu Tây thở dốc. Tượng vàng của Tổ sư gia nhà nàng đừng đến rỗng ruột, chỉ dát một lớp vàng lá mỏng dính bên ngoài thôi. Vậy mà con quái vật đúc bằng vàng ròng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-766-ro-rang-la-con-coc-ghe.html.]
Không so sánh thì đau thương. Nàng ghen tị đến mức trào cả nước chua trong bụng.
Làm bây giờ? Tự nhiên thấy với Tổ sư gia quá.
Tổ sư gia: Ta cũng thấy chua lòm đây ! Chắc tại hôm nay kẻ cúng quả chua cho ăn.
“Đúc bằng vàng ròng, các sợ trộm viếng thăm ?” Tần Lưu Tây đầy ẩn ý.
Chung tộc trưởng đắc ý: “Không ai thể lấy , vì ngài là Ba chân Kim Thiềm hiển linh mà. Nói thật với ngài, từng tên trộm lẻn định lấy cắp, nhưng kịp tay ngất xỉu ngay ngoài cửa miếu, chúng bắt giải lên quan phủ. Đó đều là công lao của ngài đấy.”
Tần Lưu Tây hừ một tiếng: “Xem ông đắc ý kìa. Nếu nó là thứ lành thì chẳng cướp đoạt sinh khí của tộc nhân các !”
Chung tộc trưởng: “!!!”
Tần Lưu Tây quan sát kỹ ngôi miếu. Ngoài bức tượng vàng chói mắt, tường còn vẽ bích họa hình Ba chân Kim Thiềm sống động.
Nàng một vòng quanh bức tượng, ở vị trí chính giữa, ngẩng đầu lên. Bất ngờ, một tia nước b.ắ.n thẳng về phía họ.
Tần Lưu Tây phản ứng cực nhanh, ném một lá bùa. Bùm một tiếng, tia nước chặn , bọt nước b.ắ.n tung tóe lên tượng Kim Thiềm.
Xèo xèo.
Chỗ tượng vàng nước b.ắ.n thế mà ăn mòn một mảng.
Tần Lưu Tây xót xa vô cùng.
Những khác thì sợ hãi nép .
“Ra ngoài hết .” Tần Lưu Tây phất tay áo, đẩy nhóm Chung Tiến Sĩ cửa, trừng mắt lên đỉnh đầu tượng Kim Thiềm, lạnh: “Đường đường là Ba chân Kim Thiềm, hàng thần thú tôn quý, thế mà giấu đầu lòi đuôi, dám gặp . Sợ phát hiện ngươi là đồ giả mạo ?”
“Nhãi ranh to gan!” Một bóng vàng từ xà nhà nhảy xuống, đậu đỉnh đầu tượng Kim Thiềm, trừng mắt Tần Lưu Tây từ cao, miệng tiếng : “Tiểu thiên sư ở đến, dám xông miếu Kim Thiềm của loạn?”
Tần Lưu Tây chắp tay lưng, quan sát con vật mắt: “Ngươi chính là Ba chân Kim Thiềm trong truyền thuyết?”
Vàng thì đúng là vàng thật, một màu vàng óng, hai mắt lồi to đỏ rực, đỉnh đầu nhô lên hình tam giác, bốn chân xổm, thần thái sống động như thật.
Kim Thiềm hừ một tiếng, ngạo nghễ: “Bản thần thú tự nhiên là thật.”
Tần Lưu Tây nhổ toẹt một cái: “Ngươi tưởng mù ? Không đếm xem mấy cái chân ? Một, hai, ba, bốn! Bốn cái chân mà dám tự xưng là Ba chân Kim Thiềm? Ngươi rõ ràng là một con cóc ghẻ! Đồ hàng giả!”
Ba chân Kim Thiềm cái khỉ gì, chỉ là một con thiềm thừ tinh thôi!