Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 764: Ai mà chẳng có tính khí?

Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:11:36
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Chung tộc trưởng nặng nề chằm chằm Tần Lưu Tây. Đôi mắt già nua hằn sâu vết chân chim lóe lên tia tinh quang sắc lạnh, đây là ánh mắt của một trải qua vô sóng gió, thậm chí tay từng nhuốm máu.

Ánh mắt lộ sát khí, chứng tỏ ông động tâm tư tàn nhẫn. Vốn tưởng rằng Tần Lưu Tây sẽ kinh hoàng né tránh, nào ngờ nàng vẫn thẳng thắn đối diện, chút sợ hãi lùi bước. Đôi mắt nàng trong veo sáng ngời, phảng phất như thể thấu tâm can đen tối.

“Chung thị chúng Thiên sư quen , dám phiền vị Thiếu quan chủ .” Chung tộc trưởng trầm giọng .

Vị Thiếu quan chủ quả thực còn quá trẻ, đến hai mươi tuổi, nhưng khí độ bất phàm.

Nhớ đến những chuyện xảy gần đây, trong lòng Chung tộc trưởng dấy lên nỗi lo âu yên.

Tần Lưu Tây rũ mắt, nhàn nhạt : “Tộc trưởng nên suy xét cho kỹ. Có những thứ càng nuôi khẩu vị càng lớn, đến lúc lấp đầy nữa thì e là nhân mạng trong tộc các ...”

“Làm càn!” Chung tộc trưởng lạnh lùng cắt ngang lời nàng: “Sao ngươi thích lo chuyện bao đồng như thế!”

Tần Minh Thuần giật hoảng sợ. Thấy lão già dám trách mắng đại tỷ tỷ của , sắc mặt bé đen sầm , sang với Chung Tiến Sĩ: “Chung , ý mới giới thiệu đại tỷ tỷ cho . Ngồi xe ngựa xóc nảy cả nửa ngày trời đến đây, để khinh bỉ thế . Nếu cần đại tỷ tỷ giúp đỡ thì chúng cũng quấy rầy nữa. Đại tỷ tỷ, chúng thôi.”

Sắc mặt Chung Tiến Sĩ tím tái vì hổ: “Không , ý đó, haizz...”

Tần Lưu Tây giơ tay ngăn : “Chung thiện nhân cần nữa, bần đạo hiểu. Quả thực là chúng lo chuyện bao đồng. Vạn sự do trời định, cưỡng cầu can thiệp là của bần đạo. Chuyện bao đồng chớ nên quản, xin cáo từ.”

Hừ!

Ai mà chẳng tính khí chứ!

Nàng xoay , vẫy tay gọi mấy đứa trẻ thẳng khỏi tòa nhà lớn.

Bọn họ , chớp mắt thấy bóng dáng .

Chung Tiến Sĩ Chung tộc trưởng, cau mày hỏi: “Cha, rốt cuộc cha đang giấu giếm chuyện gì? Vị Thiếu quan chủ sinh khí của con cháu trong tộc đang xói mòn, rốt cuộc là vì ? Chẳng lẽ chúng cũng sẽ giống như lão Thập Thất, c.h.ế.t một cách minh bạch ?”

Sắc mặt Chung tộc trưởng trắng bệch.

Chung Tiến Sĩ kịp để ý đến cha nữa, vội vàng chạy đuổi theo. Sao thể để Tần Lưu Tây cứ thế bỏ về ?

Lão quản gia họ Chung thấy , cau mày lo lắng : “Tộc trưởng, vị nữ quan cũng lý. Chỉ sợ chúng nuôi khẩu vị nó lớn quá. Ngài xem nó chỉ lấy chút thọ nguyên (tuổi thọ), giờ đòi cả mạng , còn rút cả sinh khí. Cứ đà , e là cả tộc Chung thị chúng cũng sẽ mồi cho nó hết. Tộc trưởng, c.h.ế.t hết thì của cải nhiều đến mấy cũng tác dụng gì ?”

Chung tộc trưởng há miệng gì đó, nhưng thôi, vẻ mặt đầy hối hận và bất lực.

Bên , Chung Tiến Sĩ đuổi kịp nhóm Tần Lưu Tây. Hắn nịnh nọt vài câu lấy lòng, thấy sắc mặt Tần Lưu Tây dịu đôi chút mới dám hỏi câu lúc nãy của nàng ý gì.

Tần Lưu Tây dừng bước, về phía ngôi miếu thờ lưng chừng núi, ánh mắt thâm trầm: “Thiên đạo chí công, ngươi lấy thứ thì tất nhiên trả bằng thứ khác. Ta thấy Chung gia các giàu nứt đố đổ vách, ban đầu cứ tưởng do kinh doanh giỏi, nhưng thấy nam đinh trong tộc đều xói mòn sinh khí nên thấy lạ. Mãi đến khi ngươi các thờ cúng Cóc vàng ba chân (Tam túc kim thiềm)...”

“Khoan , sinh khí là cái gì?”

“Sinh khí chính là sức sống, là tinh khí của con . Nếu xói mòn thì cơ thể sẽ dần suy yếu, đến khi sinh cơ cạn kiệt thì cũng là lúc c.h.ế.t.” Tần Lưu Tây giải thích: “Con ba ngọn lửa, sinh cơ tinh khí cũng liên quan mật thiết đến ba ngọn lửa . Lửa yếu thì dễ dính thứ dơ bẩn, vận cũng kém , xui xẻo ập đến. Còn nếu lửa tắt hẳn thì sinh cơ cũng đoạn tuyệt.”

Chung Tiến Sĩ hiểu, mặt cắt còn giọt máu: “Ý ngài là, sinh cơ của đang từ từ rút cạn?”

“Không sai. Vừa quan sát dọc đường, chỉ riêng ngươi mà mấy nam đinh trong tộc cũng đều như . Ngươi thử ngẫm xem, những trong tộc c.h.ế.t hai tháng đều suy yếu dần mới c.h.ế.t ? Và mười năm trở đây, tình trạng của trong tộc đều như thế?”

Chung Tiến Sĩ ngẫm nghĩ đáp: “Ta thường xuyên ở học quán sách nên ít gặp họ, nhưng nương t.ử , đúng là ban đầu họ vẻ gầy yếu , đột ngột qua đời trong lúc ngủ. Mười năm nay, những trong tộc qua đời tuy vẻ ốm yếu nhưng đa phần đều tuổi, sáu mươi tuổi cũng coi như hỉ tang (c.h.ế.t già) nên nghĩ nhiều. Chỉ mấy trẻ tuổi mới khiến chú ý.” Hắn khựng một chút hỏi: “Chẳng lẽ chuyện cũng liên quan đến việc thờ cúng Cóc vàng ba chân?”

Tần Lưu Tây như : “Ta thấy miếu thờ đó nên dám khẳng định, nhưng cũng vài phỏng đoán. Thực Chung thiện nhân chân tướng, chi bằng hỏi cha ngươi. Chắc chắn ông rõ nội tình, dù ngôi miếu đó cũng do ông xây dựng mà.”

Mặt Chung Tiến Sĩ trầm xuống.

Tần Lưu Tây đến đó thì dừng, nhiều lời nữa: “Vậy chúng xin .”

“Khoan , Thiếu quan chủ, đến tận đây thì ơn giúp xem xét huyền cơ trong chuyện với.” Chung Tiến Sĩ vội vàng ngăn nàng : “Chung thị chúng hơn ba trăm nhân khẩu, thể cứ thế c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-764-ai-ma-chang-co-tinh-khi.html.]

“Chuyện bao đồng quản.”

Thư Sách

Chung Tiến Sĩ nài nỉ: “Nên quản thì vẫn quản chứ ạ. Đi một chuyến tay về cũng uổng công. Ngài nể mặt hiền đây mà giúp một .”

Hắn đưa mắt cầu cứu Tần Minh Thuần.

Tần Minh Thuần vẫn còn giận dỗi, phồng má : “Nể mặt cũng vô dụng thôi. Là lão gia t.ử nhà Chung mất mặt đại tỷ tỷ . Ông bảo đừng lo chuyện bao đồng, giờ bọn còn xán thì chẳng là mặt dày hổ ?”

Cậu bé giận thật sự. Trong lòng còn thấy bất bình cho đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ hai lời theo giúp, mà lão già năng chẳng , tức c.h.ế.t mà.

Tưởng ai cũng giận chắc? Còn bắt chạy theo nịnh nọt ?

Tần Lưu Tây buồn liếc đứa em trai đang bất bình . Đi học khác, ăn đấy, đạo lý rõ ràng.

đúng đúng, là lão gia nhà thất lễ. Ta mặt ông xin các vị.” Chung Tiến Sĩ lùi một bước, cúi vái chào thật sâu.

Tần Lưu Tây : “Thiện nhân cần , vạn sự đều định ...”

Chung Tiến Sĩ rút từ trong tay áo một tờ ngân phiếu nhét tay nàng, lành: “Đây là chút lòng thành tạ , mong Thiếu quan chủ đừng chấp nhặt với kẻ phàm phu tục t.ử như chúng .”

Tần Lưu Tây cúi đầu : Một ngàn lượng.

Cách tạ thật thô tục và sặc mùi tiền.

mà nàng thích!

Tuy nhiên, nguyên tắc “chuyện bao đồng chớ quản” vẫn tuân thủ. Người mời thì hà tất xông ?

“Quý phủ ý mời, bần đạo xen việc khác là .” Tần Lưu Tây đẩy tờ ngân phiếu trở .

Đằng Chiêu khẽ nhướng mi cụp mắt xuống. Nếu nàng lộ vẻ mặt đau lòng như cắt thịt thế thì tin lời nàng !

Chung Tiến Sĩ luống cuống, Tần Minh Thuần với ánh mắt đáng thương cầu cứu.

Tần Minh Thuần thấy cũng mủi lòng, nhưng nghĩ thì đồng môn là đồng môn, đại tỷ tỷ mới là nhà, thể diện quan trọng hơn.

“Đại sư, xin dừng bước!”

Mọi đầu , thấy Chung tộc trưởng mặt mày tái mét, chạy lảo đảo tới quỳ sụp xuống mặt Tần Lưu Tây: “Đại sư, xin ngài hãy cứu lấy tộc Chung thị chúng !”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...