Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 760: Tiểu nhân sâm tinh: Chưa bao giờ thoát được bàn tay độc ác của Đại tỷ tỷ

Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:11:31
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lan Hạnh rời , Tần Lưu Tây lập tức Ngụy Tà đẩy đạo thất tu dưỡng. Thực từ khi đến đây, đây là đầu tiên thấy khuôn mặt nhỏ của Tần Lưu Tây trắng bệch như , còn trắng hơn cả lớp phấn trát lên mặt, trông thật sự khó coi.

Tần Lưu Tây ăn liền hai quả linh quả, vận khí một vòng đại chu thiên, lúc mới cảm thấy thư thái. Nàng bưng chén nhân sâm do đồ tự tay pha, nhấp một ngụm thở dài thỏa mãn.

Biết hưởng thụ vẫn là sướng nhất!

Ngụy Tà hỏi: “Thật sự tìm tên ?”

Tần Lưu Tây ngước mắt lên: “Ta bao giờ dối ? Vốn dĩ chính là đối thủ một mất một còn của Thanh Bình Quan chúng . Không còn sống thì thôi, thì thể yên ngơ . Ta để ý tới, sư phụ cũng sẽ để ý.”

So với nàng, Xích Chân T.ử càng là chấp niệm của Xích Nguyên lão đạo. Trước lão nhân gia thể đ.á.n.h tên phản đồ chạy trối c.h.ế.t, nhưng đó là chuyện ngày xưa. Bây giờ nếu hai đối đầu, lão nhân gia tuyệt đối cửa thắng.

Thứ nhất, đạo hạnh của ông thụt lùi, trận ác chiến năm xưa cũng tổn thương đến căn cơ. Dù Tần Lưu Tây vẫn luôn điều trị cho ông, nhưng thể nào khôi phục thời kỳ đỉnh cao .

Thứ hai, tuổi tác ông cũng cao.

Trong khi đó, Xích Chân T.ử nắm giữ con át chủ bài là một khúc Phật cốt. Nếu đúng như suy đoán, Phật cốt đó Hủy La thu hồi, liệu trở thành tay sai của đối phương và nhận sức mạnh từ Hủy La ?

Nếu là , sư phụ nàng càng là đối thủ của tên phản đồ .

Tần Lưu Tây dám đ.á.n.h cược.

Ngụy Tà ở chung với nàng một thời gian, tính nàng quyết là đổi, nên cũng thêm gì nữa.

Trời dần tối, Tần Lưu Tây cùng hai đồ trở về phủ. Vừa cửa hông, nàng thấy tiếng rộn ràng vọng từ tiểu viện của .

Thư Sách

“Là Tiểu sư thúc!” Vong Xuyên nhận giọng Tần Minh Thuần, liền chạy ùa .

Đằng Chiêu cũng rảo bước theo .

Vào đến sân, quả nhiên thấy Tần Minh Thuần đang hì hì lấy từ trong tay áo một cây kẹo hình nhân vật tặng cho Vong Xuyên, đó cũng quên đưa cho Đằng Chiêu một cây.

Còn tiểu nhân sâm tinh thì đang chễm chệ vai bé.

Đằng Chiêu: “...”

Hắn qua tuổi ăn kẹo , càng đến mấy thứ kẹo hình thù trẻ con .

Tần Minh Thuần thấy nhận, vẻ ông cụ non : “Chiêu Chiêu đừng ngại, chỉ là cây kẹo nhỏ thôi mà, đáng bao nhiêu tiền . kẹo nhà khéo lắm, để nửa tháng cũng chảy nước. Bây giờ trời lạnh, chắc còn để lâu hơn. À, kẹo còn mùi hoa quế thơm lắm đấy.”

Vong Xuyên bóc giấy gói, l.i.ế.m láp ngon lành, tít cả mắt vì ngọt.

Đằng Chiêu cúi đầu cây kẹo trong tay, Tần Minh Thuần đang dáng trưởng bối mặt , cảm thấy chút cạn lời.

Tần Lưu Tây trong lòng như hoa nở.

“Đại tỷ tỷ!” Tần Minh Thuần thấy nàng, mắt sáng rực lên, vội bước tới chắp tay hành lễ.

Tiểu nhân sâm tinh thấy thế liền nhảy phắt xuống vai bé định bỏ trốn, nhưng Tần Lưu Tây nhanh tay hơn, tóm gọn lấy chùm rễ của nó. Sau đó, một quả nhân sâm đỏ mọng biến mất.

“...”

Kể từ khi sinh nhân sâm đến nay, bao giờ nó thoát khỏi bàn tay độc ác của tên cường đạo họ Tần !

Tần Lưu Tây nhấm nháp quả nhân sâm, khen: “Xem Trung thu năm nay ngươi hấp thụ ít nguyệt hoa (ánh trăng), tu luyện cũng chăm chỉ đấy, đạo hạnh tiến bộ.”

Tiểu nhân sâm tinh vốn đang xót quả, liền vui vẻ lắc lư : “Đêm Trung thu năm nay là thất tinh bạn nguyệt (bảy chầu trăng) hiếm , ánh trăng sáng như bạc, thuần khiết nồng đậm. Lúc đó cảm thấy cơ hội ngàn năm một nên đặc biệt chui sâu trong Vạn Hòe Lâm để hấp thụ. Ta cảm giác sắp hóa hình .”

“Chưa đến lúc .” Tần Lưu Tây lắc đầu: “Cơ duyên tới, đừng nóng vội cầu thành.”

Tiểu nhân sâm tinh ỉu xìu: “Vẫn tới ?”

“Cơ duyên tới mà cưỡng ép hóa hình phong chính ( công nhận tu vi), chỉ khiến duyên phận càng thêm trắc trở, mất nhiều hơn . Tu đạo kỵ nhất là nóng vội.” Tần Lưu Tây gõ nhẹ cây của nó: “Thà chậm mà chắc còn hơn cưỡng cầu, nếu ngàn năm đạo hạnh tan thành mây khói, lúc đó cũng nước mắt .”

Tiểu nhân sâm tinh tiu nghỉu hẳn.

Tần Minh Thuần xách nó lên, an ủi: “Tiểu tham đừng buồn, lời Đại tỷ tỷ chắc chắn sai . Ngươi bây giờ tiếng , tay chân đầy đủ, khác gì con chứ? Tiên sinh , thiên tài địa bảo thực sự thì giữ nguyên hình dạng và thiên tính vẫn hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-760-tieu-nhan-sam-tinh-chua-bao-gio-thoat-duoc-ban-tay-doc-ac-cua-dai-ty-ty.html.]

Cậu bé năng đấy, cũng tiến bộ, nhưng mà...

“Đệ kể chuyện tiểu nhân sâm tinh cho ?” Tần Lưu Tây nhíu mày.

Tần Minh Thuần vội lắc đầu quầy quậy: “Đệ ! Chuyện động trời như thế ai mà tin? Mà lỡ tin thật thì cái đầu của cũng khó giữ, dám chứ? Chuyện trong viện của tỷ, một chữ cũng hé răng, miệng kín như bưng luôn.”

Tần Lưu Tây thấy vẻ mặt căng thẳng của bé, khóe môi khẽ nhếch lên. Tần Minh Thuần tuy còn nhỏ nhưng miệng mồm đúng là kín thật, chuyện nhân sâm tinh và hồ ly thành tinh tuyệt đối ngoài, điểm khiến nàng khá bất ngờ.

Tuy nhiên để cho chắc ăn, nàng lén hạ thuật cấm ngôn lên bé. Chỉ cần định nhắc đến chuyện tinh quái, họng sẽ tự động cứng nên lời.

Cũng may thằng nhóc giữ mồm giữ miệng, từng để lộ ngoài.

Tần Lưu Tây tùy tay rút một tờ ngân phiếu từ trong tay áo đưa cho bé, nhân cơ hội giáo dục: “Biết lợi hại là . Chuyện trong nhà tự , cần kể lể với ngoài. Chuyện , chỉ ghen ghét, ngấm ngầm hãm hại , cái gọi là ‘ghét , ’. Còn chuyện , ngoài mặt gì nhưng trong lòng thầm cũng đầy rẫy, cho nên cũng chẳng cần gì. Đệ kín miệng là chuyện , cũng qua đó mà đ.á.n.h giá nhân phẩm của . Kết bạn với giữ bí mật mới yên tâm . Tờ ngân phiếu thưởng cho , tự tích cóp quỹ đen .”

Tần Minh Thuần khen đến mức ưỡn n.g.ự.c tự hào, khuôn mặt phúng phính đỏ bừng vì sung sướng.

Đại tỷ tỷ khen , chẳng những khen mà còn thưởng tiền nữa! Cậu nhận lấy tờ ngân phiếu, mắt trợn tròn, ngây ngô: “Thế ... ngại quá ạ. Đệ cũng , tỷ cho nhiều quá.”

“Không thích thì trả đây.”

Tần Minh Thuần lập tức nhét túi, cúi rạp : “Tiểu ngũ đa tạ Đại tỷ tỷ thưởng!”

Tần Lưu Tây nhạt, hỏi tiếp: “Không ngày lễ tết gì, về nhà? Học quán cho nghỉ ?”

Tần Minh Thuần sực nhớ chuyện nhận lời, đáp: “Là nghỉ phép ạ, nhưng cũng một chuyện nhờ Đại tỷ tỷ tay giúp đỡ.”

“Ồ, chuyện gì?”

Tần Lưu Tây tò mò thật sự. Đứa em trai ngày thường ít gặp, nhưng bao giờ mở miệng nhờ vả nàng chuyện gì.

Tần Minh Thuần : “Là một đồng môn chơi với , trong nhà xảy chút chuyện lạ. Đệ nhờ Đại tỷ tỷ qua xem thử giúp .”

“Đã là bạn của thì thôi. Ngày mai tỷ sẽ cùng qua đó xem .”

Tần Minh Thuần mừng rỡ: “Vậy để sai báo tin cho .”

Kỳ Hoàng từ ngoài viện , thấy đang chuyện trong sân, bèn hỏi: “Lúc thấy tiểu thư gửi thư báo hôm qua sẽ về đến nhà, muộn mất một ngày ạ?”

“Có chút việc vặt nên trì hoãn.” Tần Lưu Tây bọc đồ tay nàng , hỏi: “Từ bên chính viện mang về ?”

Kỳ Hoàng đáp: “Là quần áo mùa thu phủ may cho tiểu thư, Đại thái thái bảo em mang về. À đúng , tiểu thư qua xem Lão thái thái một chút , em thấy sắc mặt bà lắm.”

Tần Lưu Tây nhíu mày.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...