Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 757: Bị chơi xấu!
Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:26:09
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây liếc tờ sinh thần bát tự mà Lan Hạnh đưa qua, sắc mặt thoáng vẻ cổ quái: “Nam?”
Nàng bấm đốt tay tính toán một hồi : “Người tận .”
Nói cách khác là vẫn còn sống.
Hơi thở Lan Hạnh dồn dập hẳn lên: “Có thể tìm đang ở ?”
Tần Lưu Tây dậy đến chiếc bàn nhỏ trong đạo thất, dùng cỏ thi để bói quẻ. Lan Hạnh cũng chăm chú theo, nhưng chẳng hiểu gì cả.
Gần nửa canh giờ , Tần Lưu Tây quẻ tượng, hai hàng lông mày nhíu chặt : “Quẻ tượng thật kỳ lạ. Tuy tận , nhưng thế gian tìm thấy nữa.”
Sắc mặt Lan Hạnh lập tức trắng bệch. Một cơn đau nhói truyền đến từ trái tim khiến gập , một tay ôm n.g.ự.c khẽ rên lên.
Tần Lưu Tây thấy thế định cầm lấy tay , nhưng Lan Hạnh rụt . Nàng trấn an: “Thả lỏng , sẽ hại ngươi .”
Lan Hạnh ngẩng đầu lên, đuôi mắt đỏ hoe. Lần khi Tần Lưu Tây chạm , từ chối nữa.
Tần Lưu Tây ấn huyệt Lao Cung lòng bàn tay , xoa bóp : “Huyệt vị thể giúp giảm bớt chứng tim đập nhanh và đau ngực. Ngày thường nếu thấy khó chịu, ngươi thể tự mát xa chỗ sẽ đỡ đau hơn.”
Lan Hạnh thầm nghĩ ích gì chứ. Chính nàng cũng tâm bệnh cần tâm d.ư.ợ.c chữa, đó thì tâm bệnh của vĩnh viễn bao giờ khỏi.
Tuy nhiên, thủ pháp mát xa của Tần Lưu Tây quả thực hiệu quả, cơn đau dịu đôi chút. Hắn hỏi: “Ta . Lời ngài là ý gì? Thế nào gọi là thế gian tìm thấy ?”
Tần Lưu Tây buông tay , giải thích: “Trường hợp dương thọ tận nhưng tìm thấy thường gặp nhất là hồn phách rời khỏi thể xác, nhưng thể xác vẫn còn hồn khác trú ngụ, khiến cho thọ mệnh vẫn còn, c.h.ế.t.”
Lan Hạnh thông minh, lập tức hiểu vấn đề: “Ý ngài là cho dù tìm Lan Hựu, thì đó cũng là thực sự, mà là một linh hồn khác chiếm giữ xác , mượn danh nghĩa để hành động?”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Ngươi hiểu nhanh đấy, đúng là như . Chúng gọi đó là ‘đoạt xá’.”
Trái tim Lan Hạnh bắt đầu co thắt đau đớn. Lần cần Tần Lưu Tây nhắc, tự bấm huyệt Lao Cung, nhắm mắt điều hòa thở.
Một lúc , hỏi: “Vậy thể tìm nơi hồn phách đang ở ?”
“Cái khó lắm. Hồn phách rời khỏi thể xác cũng xem là tự nguyện ép buộc. Nếu ép buộc thì kẻ đoạt xá đa phần là tà tu, chúng sẽ dễ dàng buông tha cho hồn phách cũ , hoặc là nuốt chửng, hoặc là tế luyện.” Tần Lưu Tây với ánh mắt đồng cảm: “Nếu rơi hai trường hợp thì coi như hồn phi phách tán, thế gian vĩnh viễn còn Lan Hựu nữa.”
Lan Hạnh tối sầm mặt mũi, đau lòng đến mức thở nổi.
“Cũng một khả năng khác, là khi thoát khỏi thể xác, bỏ chạy. Có thể xuống địa phủ chờ đầu thai, hoặc đầu t.h.a.i . tất cả đều điều tra mới .” Tần Lưu Tây tiếp: “Ngươi vật dụng gì của ? Ta thể thử giúp ngươi chiêu hồn.”
Lan Hạnh vội vàng kéo sợi dây đỏ cổ , đó treo hai chiếc nhẫn. Hắn tháo chiếc nhỏ hơn đưa cho nàng: “Đây là chiếc nhẫn Tiểu Hựu thường đeo. Trước khi mất tích, để nó ở đầu giường.”
Đó là một chiếc nhẫn vàng trơn, bề mặt lì hoa văn, nhưng bên trong khắc chữ cái.
Tần Lưu Tây chữ cái khắc bên trong thấy lạ, nhưng gì. Nàng gọi Trần Bì chuẩn đồ nghề chiêu hồn, lập đàn ngay giữa hậu đường. Miệng nàng niệm chú chiêu hồn, chân đạp cương bộ (bước theo chòm Bắc Đẩu), đốt một lá bùa vàng ghi sinh thần bát tự của Lan Hựu.
Cùng lúc đó, tại một ngôi miếu thanh u, một tiểu đạo sĩ dung mạo tinh xảo như tranh vẽ đang thiền. Bỗng nhiên linh đài rung động, mở choàng mắt, trong đáy mắt lóe lên tia tàn khốc. Môi mấp máy: “Tam hồn vĩnh cửu, thất phách bình yên. Hồn lệnh, duy tâm định.”
Hắn kết ấn bằng hai tay, vỗ mạnh linh đài của chính .
Cảm giác rung động lôi kéo lập tức biến mất.
Tần Lưu Tây nén hương gãy đôi, đôi mắt nheo : “Có kẻ cắt đứt phép chiêu hồn của .”
“Là kẻ đoạt xá ?” Lan Hạnh vội vàng hỏi.
Tần Lưu Tây trầm ngâm: “Khó lắm. Nếu đúng là thì là chuyện , chứng tỏ hồn phách Lan Hựu đang giam cầm trong thể xác. Bởi vì phản ứng quá nhanh, chứng tỏ cảm nhận đang chiêu hồn nên lập tức tay ngăn chặn. Đương nhiên cũng khả năng khác, hồn phách Lan Hựu đang ở ngay mí mắt . Dù thế nào nữa, hồn phách vẫn còn, thực sự biến mất. Còn về nguyên nhân...”
Nàng chiếc nhẫn trong tay, đăm chiêu suy nghĩ.
“ chẳng ngài tìm thấy ?”
“Nhất thể song hồn, ngươi qua ?” Giọng của Ngụy Tà vang lên từ bên trái. Hắn xuất hiện bất thình lình Lan Hạnh giật .
Ngụy Tà bước tới gần, : “Nếu hồn phách Tiểu Hựu nhà ngươi kẻ giam cầm và khống chế, thì cũng sẽ tìm thấy .”
“ , vị chính là chuyên gia về lĩnh vực đó đấy.” Tần Lưu Tây liếc xéo Ngụy Tà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-757-bi-choi-xau.html.]
Tên lúc chẳng cũng chơi trò "nhất thể song hồn", đoạt xá đó ?
Ngụy Tà cáu kỉnh: “Sao hả? Giờ thấy thu phục định giở trò tính sổ chuyện cũ ? Ta ngươi lừa về đây chưởng quầy công , ngươi còn lôi chuyện cũ , thế là t.ử tế nhé.”
Thư Sách
“Ta t.ử tế thì ? Ngươi đ.á.n.h ?”
Ngụy Tà: “Nếu đ.á.n.h thì ngươi nghĩ dám chắc?”
Tần Lưu Tây lạnh: “Nhắc nhở hữu nghị một chút: Biết điều mà sống mới là vương đạo!”
Ngụy Tà nghẹn họng, đúng là cái đồ hống hách!
Lan Hạnh nhíu mày hai đấu khẩu, trong lòng nóng như lửa đốt, bước lên hai bước nhắc nhở: “Hai vị quên chính sự ?”
Ngụy Tà hả hê liếc Tần Lưu Tây: “Thấy , việc tắc trách nhắc nhở kìa. Tiếp tục !”
Tần Lưu Tây trừng : “Nhìn cái gì mà ? Đi tìm mấy Vô Thường khác hỏi xem hồn phách Lan Hựu xuống địa phủ báo danh !”
“Ta mới về mà.”
Tần Lưu Tây rũ mắt: “Không thì thôi. Ta vốn định may cho ngươi hai bộ đồ thu phiêu dật, xem đỡ tốn công .”
Ngụy Tà mắt sáng rực: “Được , gọi ... , gọi quỷ ngay đây!”
Lan Hạnh bên cạnh mà cạn lời: “...”
Người còn chút liêm sỉ nào ?
Ngụy Tà: Liêm sỉ là cái gì? Có ăn ? Quần áo mới mới là chân ái!
Lan Hạnh thấy biến mất trong nháy mắt, kinh ngạc dụi dụi mắt. Người ?
Đây chính là đạo thuật trong truyền thuyết ?
Tần Lưu Tây thấy Ngụy Tà cũng nhàn rỗi. Nàng lấy một lá bùa, lập đàn pháp. Lần nàng xem kẻ đang ở .
Nàng xếp bằng, hai tay kết ấn, môi mỏng khẽ mở niệm chú: “Thiên môn động, Địa môn khai, ngũ hành tam giới, tìm linh hồn, Thổ Địa thần dẫn đường... Cấp tốc lệnh, sắc!”
Hai ngón tay nàng kẹp lá bùa, ấn mạnh xuống linh đài.
Ở phía bên , tiểu đạo sĩ mới xong Định Hồn Chú bỗng dựng tóc gáy. Hắn nhanh tay rút hai lá Ngũ Lôi phù bên , kẹp giữa các ngón tay vung mạnh hư : “Âm hồn tan, phá cho !”
Bùm.
Ngũ Lôi phù phát nổ như pháo hoa rực rỡ.
Tần Lưu Tây kịp né tránh, đôi mắt ánh sáng chói lòa, vội thu hồi Thiên Nhãn. Cổ họng nàng tanh ngọt, mở mắt c.h.ử.i thầm:
Mẹ kiếp, dám chơi bà !